Phó Nghiên Uyển vội vã lao tới, vốn định ôm chầm lấy , nhưng đôi tay vươn cảm thấy . Nàng cúi bàn tay lấm lem bùn đất, ngượng ngùng : "Thôi con ôm nữa , kẻo bẩn áo mất."
Phó Mẫu thấy thần sắc con gái vẫn tươi tỉnh, chỉ là làn da sạm đen nhiều, ánh mắt bà thoáng hiện vẻ xót xa, dịu dàng đưa tay vuốt ve gò má nàng: "Khổ cho con gái của ."
Phó Nghiên Uyển tỏ hiểu chuyện: "Mẹ, đừng , riết cũng quen thôi ạ. Giờ con cũng kiếm sáu công điểm , khá hơn lúc mới tới nhiều lắm."
Nói , nàng còn chỉ tay phía đồng ruộng: "Lúc mới đến, con còn chẳng phân biệt là mạ, là cỏ, còn nhổ nhầm cả mầm ngô trong ruộng. bây giờ thì khác , hoa màu trong ruộng con nhận rành rọt, như coi là học hỏi điều gì đó ạ?"
Phó mẫu thấy con gái nghĩ như thì trong lòng cũng vô cùng yên tâm và mãn nguyện.
Phó Diên Thừa đây trò cho khác vây xem: "Đi thôi, xin cho ngươi nghỉ một giờ, về chỗ ngươi ở xem ."
Ba cùng về phía chiếc xe đang đỗ, Phó Nghiên Uyển chợt trông thấy Phó Thu Sinh đang cạnh xe: "Ba, ba cũng đến thăm con , a, hôm nay con vui quá mất."
Nói , nàng vui sướng nhảy chân sáo chạy về phía đó.
Gương mặt Phó Phụ ngập tràn ý : "Chậm thôi con, cẩn thận kẻo ngã."
Vừa , ông dang rộng vòng tay, như đón lấy cô con gái yêu.
Chỉ Phó Nghiên Uyển nũng : "Con lớn từng , ba còn coi con là trẻ con , còn dặn đừng ngã nữa chứ, để thấy cho thối mũi ."
Phó Phụ cô con gái sạm đen ít, cất lời: "Con lớn bao nhiêu nữa thì vẫn là con gái của ba, ở chỗ ba thì lúc nào cũng là một đứa trẻ, ai dám chứ?"
Phó Nghiên Uyển dậm chân : "Ba, bây giờ con là lớn ."
Vừa dứt lời, nàng liền chạy vụt sang phía bên của chiếc xe.
Hành động khiến Phó Phụ ngơ ngác cả , gì sai , con gái chạy mất ?
Ông vội vàng sang, lúc mới thấy con gái chạy bờ mương phía để rửa tay.
Phó Nghiên Uyển rửa tay sạch sẽ, thẳng dậy thì thấy giọng của Khổng Diệc Chương: "Tiểu Uyển, chỉ ba và Tứ ca của ngươi , mà còn cả nữa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-366.html.]
Phó Nghiên Uyển kinh ngạc thốt lên: "Hôm nay là ngày gì thế , Diệc Chương ca, tụ tập đông đủ ở đây ?"
Khổng Diệc Chương bật : "Hôm nay là một ngày lành, tự nhiên là tụ họp cùng ."
Nói xong, còn cố ý liếc mắt về phía Phó Diên Thừa, chờ lên tiếng.
Phó Nghiên Uyển hết ngó : "Mọi đừng úp úp mở mở với con nữa, rốt cuộc là chuyện gì ?"
Phó Mẫu bước tới, mỉm phủi phủi lớp đất nàng: "Hôm nay chúng đến hỏi vợ cho Tứ ca của con, thế nên mới..."
Lời bà còn dứt, tiếng Phó Nghiên Uyển hét lên kinh ngạc: "Cái gì, hỏi vợ ạ? Sao nhanh thế?"
Phó Diên Thừa lộ vẻ mặt đầy hồ nghi: "Ngươi chuyện ?"
Đôi mắt Phó Nghiên Uyển ánh lên niềm vui sướng tột độ: "Tứ ca, e là ngươi ..."
Nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ Tứ ca đến nông trường mà chẳng thèm ghé thăm , sắc mặt liền đổi trong nháy mắt: "Ta chẳng nữa."
Phó Diên Thừa chút buồn : "Đến nông trường chẳng học gì khác, ngược học thuật lật mặt , tốc độ thật khiến kinh ngạc."
Phó Nghiên Uyển giơ tay lên định đ.á.n.h : "Ngươi còn dám , ngươi , mấy hôm ngươi tới nông trường ?"
Phó Diên Thừa lập tức hiểu : "Ngươi trông thấy ?"
Phó Nghiên Uyển 'hừ' một tiếng: " là nương t.ử quên , ngươi còn là Tứ ca yêu quý nhất nữa ."
Phó Diên Thừa bỗng bật thành tiếng: "Trước khi xuống nông thôn, còn ngươi với Tam Ca rằng ngươi thích nhất cơ mà, e là mấy hôm lúc Đại Ca đến thăm ngươi, chắc chắn ngươi cũng là thích Đại Ca nhất. Cái 'thích nhất' của ngươi thật là..."
Phó Nghiên Uyển bước tới khoác lấy cánh tay Phó Mẫu: "Mẹ, xem Tứ ca kìa, rõ ràng là sai mà chịu nhận, còn lảng sang chuyện khác nữa."
--------------------