Nghĩ đến sự chênh lệch giữa đối tượng của con gái (Tiểu Mãn) và đối tượng của Sơ Tuyết, tâm trạng cô khỏi buồn bã: “Đối tượng của Tiểu Mãn đến một bặt vô âm tín, hôm nào nhắn cho dì Ba con, hỏi xem tình hình thế nào.”
Nghĩ đến điều gì đó, cô hạ giọng: “Tuy chúng cắt đứt với nhà Nhị phòng, nhưng dù cũng là nhà. Giờ Sơ Tuyết ăn như , ít nhiều cũng vớt vát chút danh tiếng nhà Đại phòng bại hoại. Nếu đối tượng của Tiểu Mãn vấn đề, thấy bằng bảo Tiểu Mãn đợi thêm chút, nếu thể tìm phù hợp ở gần đây thì nhất vẫn là gả gần nhà , đỡ nghĩ ngợi con gái xa.”
Liễu Sơn Lĩnh đồng tình: “Được thôi, vốn dĩ cũng con gái gả quá xa.”
Hai vợ chồng trải nệm chăn xong nhưng vẫn thấy con trai về.
Liễu Sơn Lĩnh lê dép khỏi phòng, lát liền xách thằng con trai út : “Mấy giờ , con ngủ thì cũng đừng phiền chị Hai chị Ba con ngủ nữa. Thật là chẳng chút ý tứ gì, thấy chị Hai con ngáp ngắn ngáp dài .”
Đứa bé vốn định cãi , nhưng nó trừng mắt một cái, lập tức im thin thít.
Lúc Sơ Tuyết thôn, trời tối.
Thấy một vài nhà tắt đèn, cô nhớ thời gian của công ty điện lực thôn, là lắp đồng hồ điện cho từng nhà, lắp xong ?
Tìm một chỗ tương đối kín đáo, cô lấy những thứ chuẩn sẵn từ gian , đang định xách đồ về nhà thì thấy tiếng về phía .
Ngẩng đầu , cô nhận là cha : “Cha, cha đây?”
Liễu phụ thấy tiếng con gái thì bước nhanh hơn: “Hôm đó quên hỏi con là về sớm về cùng Duyên Thừa, nên cha nghĩ đầu thôn xem .”
Nhìn đống đồ đặt đất: “Sao nhiều đồ thế ?”
Sơ Tuyết : “Cha đến lúc, con đang lo xách về bằng cách nào đây?”
“Nhiều , con mà xách về ?”
“Con liên hệ với dì lái xe của xưởng chế biến thịt chở con về , hôm nay họ xe đến nông trường Bắc Giao kéo lợn , điều lẽ sẽ về trễ hơn hôm đó một chút, con cần xin phép trưởng khoa nghỉ sớm.”
Hai cha con chuyện: “Con việc trong thành phố, với Duyên Thừa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-422-ta-chi-muon-xem-thai-do-cua-ho.html.]
Sơ Tuyết ngượng ngùng: “Chưa ạ.”
Liễu phụ ngạc nhiên: “Khoảng thời gian hai đứa liên lạc ?”
Sơ Tuyết nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng: “Anh về thôn ?”
Liễu phụ lắc đầu: “Không .”
Sơ Tuyết hắng giọng một cái: “Việc con ở thành phố, ngày mai cha đừng nhắc tới vội.”
Liễu phụ khó hiểu: “Đây là chuyện , ?”
Sơ Tuyết suy nghĩ một lát: “Ban đầu, ngày cầu hôn, ông nội cũng đến, nhưng đó vì bệnh ho tái phát, sợ phiền nên ông đến . Duyên Thừa với con, lúc định , chỉ cần ông lý do đặc biệt thì nhất định sẽ đến, những khác trong nhà chắc cũng sẽ đến ít. Con chỉ xem thái độ của họ, như con cũng thể tự nắm rõ trong lòng.”
Liễu phụ ngờ con gái nghĩ sâu xa như : “Được , cha sẽ , đợi lát nữa con cứ âm thầm với Duyên Thừa là .”
Cảm nhận trọng lượng chiếc túi tay: “Trong túi con đựng gì mà nặng thế?”
Sơ Tuyết chột : “Trên đường về, con gặp mấy đứa trẻ lớn lớn đang câu cá ở đập chứa nước Thập Tam Lăng mang ven đường đổi đồ. Con nghĩ ngày mai nhiều đến, nên con đổi lấy nhiều.”
Thực đó là cá nước ngọt cô lấy từ gian của .