Lúc chân đau buốt dữ dội, chỉ sợ cái chân mới tạm gãy thêm nữa, sợ rằng sẽ thật sự biến thành một kẻ què.
Sơ Tuyết dĩ nhiên Đại Phòng thể nào xoay xở tiền, cũng chẳng con trai chịu đòn, càng thể đồng ý giao xử lý công khai, nhưng nàng chính là cố tình dồn ép bọn họ.
Chỉ như , bọn họ mới nghĩ chiêu khác, còn về chiêu gì, thì dĩ nhiên là c.ắ.n chặt lấy Đinh Tố Dung.
Dám giở trò với nàng, thì dĩ nhiên thể để nàng yên .
Dĩ nhiên, mục đích chính là ép nàng tìm kẻ giật dây, kẻ xúi giục nàng gài bẫy . Nàng cũng xem thử, đó rốt cuộc là kẻ nào?
Sự việc đến nước , hai cặp nam nữ danh tiếng hủy hoại, càng lôi đấu tố, nên chỉ đành c.ắ.n răng chấp nhận chuyện cưới xin, ngay cả Đinh Tố Dung cũng chẳng ngoại lệ.
Còn về khoản tiền bồi thường, Liễu Gia dĩ nhiên thể nào tiền. Liễu Kiến Đông len lén tránh mặt , kéo Đinh Tố Dung một góc riêng, nhỏ: “Ngươi cũng tình cảnh nhà đấy, vả hôm nay vì giữ gìn danh tiếng cho ngươi, đến nửa lời cũng hé răng ngoài, một gánh hết tội . Vì , khoản tiền bồi thường , ngươi gánh vác.”
Đinh Tố Dung sự cố bất ngờ hôm nay chọc cho tức đến lộn ruột. Nàng cũng hiểu rằng kế hoạch chắc chắn xảy sai sót ở khâu nào đó, nhưng rốt cuộc là sai ở thì lúc nàng vẫn mờ tịt.
Nghe những lời Liễu Kiến Đông , nàng cũng gào lên oán trách một cách điên cuồng, điều, vẻ mặt và thái độ thì quả thật chẳng mấy : “Ngươi đúng là đồ thành sự , bại sự thừa.”
Nàng cũng lười biếng thêm những lời thừa thãi khác: “Trong tay chỉ hơn hai trăm đồng, nhiều hơn một xu cũng , ngươi liệu mà tính toán .”
Cả hai cứ ngỡ rằng lén lút chuyện ở nơi , sẽ chẳng một ai . Thế nhưng, Sơ Tuyết nào tầm thường, cuộc đối thoại của hai kẻ , nàng đương nhiên rõ mồn một: Không đòi thêm một khoản lớn, thì ép kẻ lưng ngươi lộ mặt?
Trong lòng Liễu Kiến Đông con tính, bèn lẳng lặng về vị trí ban đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-465-gay-roi-do-va.html.]
Hắn tài nào ngờ , mới bước về chỗ cũ giọng Sơ Tuyết vang lên dõng dạc: “Liễu Kiến Đông, kẻ chủ mưu, năm trăm đồng. Trình Lại Tử, ba trăm đồng. Liễu Thư Cầm, hai trăm đồng. Thiếu một xu, lập tức tống cả bọn đến Hồng Ủy Hội.”
Liễu Thư Cầm đôi mắt hoe đỏ, trừng trừng Sơ Tuyết, mang theo cái vẻ bất cần của kẻ cùng đường, cho chuyện bung bét cả : “Ngươi thế, Liễu Tồn Nghĩa cũng là đồng lõa, cũng bồi thường một phần ?”
Lúc , nàng chỉ khuấy cho vũng nước càng thêm đục ngầu, theo cái kiểu xong thì cũng chẳng ai yên . Hai nhà các ngươi thiết lắm , thì sẽ khiến các ngươi trở mặt thành thù.
Chỉ là nàng thể nào ngờ , Sơ Tuyết còn kịp hé môi, Lượng T.ử Thẩm rẽ đám đông bước , cất cao giọng: “Về cái âm mưu của các ngươi, Tồn Nghĩa nhà quả thật hề . ai bảo nó ngốc nghếch, cái đồ liêm sỉ như ngươi lợi dụng cơ chứ. Nếu Sơ Tuyết nha đầu phúc lớn mạng lớn, e là thật sự rơi cái bẫy hiểm độc của các ngươi . Tồn Nghĩa nó đáng phạt, để xem nó còn dám cả tin khác một cách mù quáng nữa .”
Nói dứt lời, bà đảo mắt tìm kiếm trong đám đông, đến khi trông thấy đàn ông nhà thì liền gọi lớn: “Lượng Tử, ông về nhà lấy một trăm đồng mang đây. Thằng con trai của ông chuyện ngu ngốc, để cho nó chừa cái tật .”
Sơ Tuyết định lên tiếng, nhưng Lượng T.ử Thẩm dùng một ánh mắt hiệu ngăn .
lúc , má của Trình Lại T.ử cũng tất tả lảo đảo chạy đến, cất tiếng gọi thảng thốt: “Con ơi.”
Trông thấy con trai đ.á.n.h cho bầm dập tím tái, bà xót xa đưa tay sờ lên gương mặt nó, phắt , vẻ mặt đầy căm phẫn lên án: “Các tay cũng quá tàn nhẫn ! Xem các đ.á.n.h con trai cái nông nỗi gì đây ! Nếu cho một lời công đạo, chuyện đừng hòng xong!”
Vị Chi Thư của Hòe Hoa Thôn lộ rõ vẻ chán ghét tột độ mặt: “Bà tưởng đây vẫn là Hòe Hoa Thôn, nơi sẽ nể tình làng xóm mà nhường nhịn bà chắc? Cái chuyện mà thằng Lại T.ử nhà bà gây hôm nay, đủ để nó ăn kẹo đồng đấy! Nếu bà nó yên, thì cứ tiếp tục loạn lên.”
Sơ Tuyết tiếp tục dây dưa, bèn đưa mắt về phía cán bộ thôn.
Ngày mai còn đồng việc, vị Chi Thư dĩ nhiên cũng chẳng nán đây thêm nữa: “Thôi , tất cả tỏ thái độ . Nếu đồng ý, thì buổi trưa ngày mai mang tiền đến đây. Còn nếu đồng ý, thì cũng đừng trách Sơ Tuyết kiện, đến lúc đó, e là những chuyện các hôm nay cũng chẳng thể nào che giấu nữa, hậu quả thế nào thì tự gánh lấy.”
--------------------