Phó Diên Thừa Tiểu Nhị Đản xong, chẳng dám chần chừ thêm một giây, lao như bay về phía , quên hét lớn: “Mau báo tin cho trong thôn!”
Sơ Tuyết cũng rõ nặng nhẹ, gương mặt đong đầy lo âu, vội : “Ngươi mang Truy Phong theo .”
Nói , nàng chỉ tay về phía Phó Diên Thừa, sang Truy Phong hét lớn: “Ngươi theo !”
Phó Diên Thừa cũng hiểu rõ, Truy Phong tương trợ, nhất định sẽ tìm thấy đứa trẻ nhanh hơn bội phần. Hắn liền gọi: “Truy Phong, đây, mau dẫn đường phía .”
Con ch.ó dường như thành tinh, nó sủa vang hai tiếng “gâu gâu” với Sơ Tuyết, vút một cái lao như một mũi tên.
Sơ Tuyết chẳng còn lòng nào nghĩ đến chuyện khác, nàng một tay nắm chặt lấy Tiểu Nhị Đản, một miệng hú mấy đứa trẻ còn cắm đầu cắm cổ chạy về thôn, chạy gào khản cả cổ: “Sói xuống núi ! Tha mất một đứa trẻ !”
Nàng cũng chút tính toán, cố tình gọi thẳng tên Cát Tiểu Tùng, chỉ sợ con cháu nhà thì sẽ chẳng còn sốt sắng nữa.
Chất giọng của nàng vốn trong trẻo vang xa, nay dùng hết sức bình sinh mà gào lên, cứ thế la hét suốt một mạch đến tận cổng nhà Thôn Trưởng. Chẳng mấy chốc, bà con trong thôn cầm cuốc, kẻ vác gậy gộc lục tục chạy ùa .
Thôn Trưởng Đặng Hoài Minh thấy tiếng la hét thất thanh thì càng dám chậm trễ, vội vàng từ trong sân phóng thẳng ngoài.
Vừa thấy la hét chính là Sơ Tuyết, tay nàng còn đang dắt theo Tiểu Nhị Đản với đôi mắt sưng húp, liền hỏi: “Đã xảy chuyện gì?”
Sơ Tuyết liền kể đầu đuôi sự việc một cách rành rọt và khẩn trương: “Người của đuổi theo cứu một bước , xin hãy nhanh chân lên một chút, đứa trẻ Cát Tiểu Tùng vẫn còn thể cứu .”
Đặng Hoài Minh cũng chẳng hề do dự, hô hào bà con dân làng, dẫn đầu cả đoàn hùng hổ lao về phía cuối thôn.
Bọn họ mới khỏi, Chi Thư cũng thấy động tĩnh nên vội vã chạy tới, theo lưng cũng là một đám đông dân làng.
Một trong đám đông cất tiếng hỏi: “Vừa là ai la lên sói xuống núi thế?”
Một khác nhận đứa con nhà đang cùng Nhị Đản, liền vội vã chạy lên phía , lo lắng hỏi: “Con sói c.ắ.n trúng chỗ nào ?”
Miệng thì hỏi, tay cũng chẳng ngơi mà vội kéo con , lật qua lật xem xét khắp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-512-moi-nguoi-vac-do-nghe-theo-sau.html.]
Sơ Tuyết đành vội vàng kể sự việc một nữa. Vừa đến cái tên Cát Tiểu Tùng, Cát Tam Tức Phụ ở phía đám đông lập tức hoảng hồn, xông lên một bước, một tay giật mạnh lấy Nhị Đản: “Tiểu Tùng nhà sói tha mất ?”
Nhị Đản vốn sợ đến thất thần, lúc của Tiểu Tùng giật mạnh một cái như thế, liền sợ hãi đến mức bật nức nở.
Chi Thư vội tiến lên một bước, nhanh tay kéo cháu trai từ tay Cát Tam Tức Phụ về trong lòng , : “Đầu đuôi câu chuyện Sơ Tuyết kể rõ cả , việc gì thì đợi về hẵng , cứu là hết.”
Lúc , trong đám đông cũng phụ họa theo: “Phải đấy, đấy, cứu .”
Cát Tam đến muộn hơn một bước, nhưng cũng kịp thấy lời của tức phụ nhà , cũng chẳng còn lòng nào nghĩ ngợi gì khác, vội chắp tay : “Làm phiền bà con cô bác giúp một tay, lên núi cứu lấy con trẻ.”
Chi Thư cũng cất giọng dõng dạc: “Nhanh lên, vác đồ nghề theo !”
Trong nháy mắt, đống củi nhà Hồ Đại Phu ở ngay bên cạnh liền gặp đại họa, xúm bới móc, ai nấy đều tìm cho một cây gậy thật tay, cùng Cát Tam hối hả chạy về phía hậu sơn.
Phụ của mấy đứa trẻ thấy con bình an vô sự, cũng chẳng còn thời gian mà dỗ dành an ủi, nào nấy đều vội vàng dặn dò: “Các con về nhà .”
Chi Thư cũng thế, cố nén nỗi lo trong lòng, đẩy Nhị Đản về phía Sơ Tuyết: “Sơ Tuyết, giúp đưa thằng bé về nhà.”
Sơ Tuyết vốn định lên tiếng khuyên Chi Thư đừng theo, dù thì tuổi của cũng cao, nhưng nghĩ đến chức trách của , nàng đành gật đầu nhận lời: “Vâng ạ, Chi Thư Gia, ngài nhất định chú ý an .”
Chi Thư gật đầu, liếc đứa cháu trai vẫn còn đang nức nở, cũng cất bước đuổi theo đoàn .
Sơ Tuyết trong lòng vẫn yên tâm về Phó Diên Thừa, nàng bèn dắt theo Nhị Đản, gọi cả mấy đứa trẻ cùng về phía nhà Chi Thư. Cả đám còn kịp bước sân, thấy tiếng của trai Nhị Đản là Liễu Trí Quân vọng từ bên trong: “Bà nội ơi, con xem thế nào một lát, em út mãi vẫn thấy về, con yên lòng.”
Dứt lời, liền chạy thẳng cổng lớn, suýt chút nữa thì đ.â.m sầm Sơ Tuyết và đám trẻ đang chuẩn bước sân. Vừa trông thấy em trai , liền hỏi: “Em thế?”
Thế nhưng, khi dứt lời, ánh mắt mới để ý đến những vệt nước mắt còn khô gương mặt của em trai : “Nhị Đản, các em thật sự gặp sói ?”
--------------------