Phó Duyên Thừa lái xe khỏi thôn một đoạn rẽ Nông trường Bắc Giao: “Tuyết Nhi, đến điểm thanh niên trí thức gửi đồ đến chỗ chị nhé.”
Sơ Tuyết ý kiến, vì họ cần ngang qua điểm thanh niên trí thức của nông trường.
Chiếc xe chạy thẳng đến dãy nhà của Phó Nghiên Uyển.
Phó Duyên Thừa còn xuống xe thì thấy Tôn Quyên Quyên lấy nước: “Đồng chí Tôn, phiền cô gọi Nghiên Uyển giúp .”
Tôn Quyên Quyên ngẩng đầu lên thì thấy Phó Duyên Thừa: “Anh tư Phó, đến đây?”
Phó Duyên Thừa gật đầu với cô : “ đến nhà bố vợ, tiện đường ghé qua thăm Nghiên Uyển.”
Tôn Quyên Quyên trong xe một cái chạy vội ký túc xá: “Anh tư Phó, đợi một lát, gọi Nghiên Uyển ngay.”
Cô chạy khá nhanh, nước trong chậu văng ngoài, ướt gấu quần và mũi giày: “Nghiên Uyển, tư đến tìm .”
Phó Nghiên Uyển rửa mặt xong, đang thoa kem dưỡng da: “Anh tư em đến thật ?”
Nói , cô nhảy dựng lên, kịp bôi nốt kem dưỡng mặt, giơ tay lên chạy ngoài.
Vừa khỏi cửa, cô thấy tư đang xe cách đó xa, cô chạy lon ton tới: “Anh tư, đến?”
Phó Duyên Thừa mặt cô, bật : “Mau bôi đều kem mặt .”
Phó Nghiên Uyển lúc mới nhớ , chấm kem lên mặt mà kịp xoa đều, vội vàng đưa tay xoa xoa, vẻ mặt ngượng ngùng: “Tại tin đến, em hưng phấn quá nên quên mất chuyện .”
Thấy đồ tay Phó Duyên Thừa: “Anh tư, mang gì thế?”
Lúc Sơ Tuyết cũng bước xuống xe: “Tiểu Uyển.”
Phó Nghiên Uyển thấy Sơ Tuyết thì càng vui mừng: “Chị tư, chị cũng đến ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-524.html.]
Nói xong, cô bé liền hiểu : “Anh tư, tối qua ngủ nhà bố vợ ?”
Phó Duyên Thừa giơ tay búng một cái trán Nghiên Uyển: “Không ngủ nhà bố vợ thì chạy đến đưa đồ cho em ?”
Phó Nghiên Uyển ôm trán búng đau: “Anh tư, xem kìa.”
Dù chừng mực, nhưng lính tay khỏe lắm. Sơ Tuyết kéo tay Nghiên Uyển , thấy chỗ búng đỏ lên, cô sang lườm Phó Duyên Thừa một cái: “Anh xem việc .”
Phó Duyên Thừa trán em gái đỏ, tay , áy náy : “Tiểu Uyển, xin .”
Phó Nghiên Uyển ‘hừ’ một tiếng: “Xin là xong ? Trán em giờ đau lắm, bồi thường chứ.”
Phó Duyên Thừa thấy vẻ mặt đắc ý của cô em gái, ngay là cô đang nũng. Anh rút trong túi một phiếu thịt một cân: “Đây, chỉ một cân thịt thôi đấy.”
Phó Nghiên Uyển lúc mới vui vẻ. Cô vốn chỉ định khó tư một chút, ngờ thu hoạch.
Cô giật lấy tờ phiếu thịt một cân từ tay tư, tươi như hoa: “Thôi , em tha cho .”
Vì còn về thành phố , họ cũng trò chuyện lâu: “Đồ em giữ lấy. Đây là chút lòng thành của vợ , lo em ở đây ăn uống . Bên trong tương nấm thịt bò và tương ớt . Biết em ăn quá cay nên dùng nhiều ớt xanh, trộn với mì nước chấm đều ngon tuyệt. Ngoài còn bánh nướng mà thím từ sáng sớm, em ăn sáng .”
Phó Nghiên Uyển vui vẻ nhận lấy giỏ đồ, Sơ Tuyết : “Chị tư, đến giờ phút , việc sáng suốt nhất tư là tìm một vợ phúc khí xinh như chị. Nhờ chị mà em gái như em cũng thơm lây.”
Phó Duyên Thừa em gái , cũng tự mãn đáp : “Ai bảo may mắn chi!”