Sơ Tuyết liếc xéo Phó Duyên Thừa, nũng: “Thôi , béo thì thở dốc (ý chỉ tự đắc), nhanh lên, nữa là em muộn bây giờ.”
Phó Nghiên Uyển cũng dám lề mề: “Vậy hai đường bảo trọng nhé, chị tư, khi nào em về thành phố sẽ đến nhà máy tìm chị chơi.”
Sơ Tuyết đương nhiên từ chối, dù tính cách cô em chồng cô cũng thích.
Hai , Phó Nghiên Uyển xách chiếc giỏ mây về ký túc xá.
Trong ký túc xá ngưỡng mộ: “Nghiên Uyển, tư đến đưa đồ ăn ngon cho ?”
Phó Nghiên Uyển quên lời dặn, thể quá khoa trương: “Vâng, tiện đường qua nên ghé thăm em một lát.”
Cô ở phía trong cùng, mở tủ quần áo của , dùng che chắn để mở giỏ. Bên trong một hũ tương ớt, một hũ tương nấm thịt bò, bánh nướng còn ấm, cùng với hai quả dưa lưới và mấy quả cà chua đỏ mọng.
Cô nhanh tay nhét hũ tương nấm thịt bò tủ thì thấy ghé gần lưng: “Cho bọn tớ xem mang gì cho nào?”
Tôn Quyên Quyên sợ họ bám Nghiên Uyển: “Thôi , đừng xem nữa, kẻo khơi dậy cơn thèm trong bụng chúng . thì chẳng đồ gì hồn để đổi với Nghiên Uyển cả.”
Nghiên Uyển đương nhiên bạn đang giúp cô, Tôn Quyên Quyên bằng ánh mắt ‘ thông minh thật’: “Mọi qua đây xem thử, ai ăn gì , chúng đổi cho ăn.”
Mấy xúm gần thấy đồ bên trong: “Ôi chao, cái bánh nướng hành thơm thật đấy.”
Tần Vi Lan, ở đối diện Nghiên Uyển, quả thực cưỡng mùi thơm của bánh: “Nghiên Uyển, tớ lấy táo đổi lấy hai miếng bánh ?”
Phó Nghiên Uyển gật đầu: “Được chứ.”
Tần Vi Lan cũng là háu ăn như cô, nhưng cô là nguyên tắc cao, bao giờ lợi dụng khác. Có cô mở lời, những khác dù ý định gì cũng dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-525.html.]
Dù thèm đến mấy, đồ để đổi thì cũng vô ích, mà bánh nướng vốn cũng nhiều.
Để khỏi , những trong ký túc xá đều nhanh chóng dọn dẹp, cầm hộp cơm khỏi phòng về phía nhà ăn.
Phó Nghiên Uyển gọi Tôn Quyên Quyên, rằng dù gọi thì cô cũng sẽ ở .
Pha một cốc sữa mạch nha, ăn kèm với chiếc bánh nướng hành thơm phức, cô ăn ngon lành một bữa. Cô thầm nghĩ xuống nông thôn quả thực hưởng lộc từ tư ít, chỉ sự chăm sóc của gia đình chị cả, ngay cả nhà đẻ của chị tư dù ở xa cũng thường xuyên nhớ đến cô. Sau cô nhất định đáp ân tình, đối xử với chị tư.
________________________________________
Phó Duyên Thừa và Sơ Tuyết rời khỏi điểm thanh niên trí thức, nhanh chóng đến nhà họ Khâu.
Lúc họ đến, gia đình nhà họ Khâu đang chuẩn ăn sáng.
Ông lão hàng xóm dậy sớm nhặt phân bò, thấy chiếc xe Jeep đỗ cách cổng nhà họ Khâu xa, liền phấn khích gọi to sân: “Nhà Thiếu Phong ơi, em gái vợ đến kìa!”
Hạ Thu đang giúp chồng bữa sáng trong bếp, thấy tiếng gọi thì . Những khác trong nhà họ Khâu cũng tiếng mà sân.
Hạ Thu còn đến cổng, Sơ Tuyết và Phó Duyên Thừa bước sân: “Sao hai đứa thời gian qua đây, ăn sáng ?”
Sơ Tuyết liếc bụng chị : “Chị, chị đừng bận rộn nữa, bảo em mang chút đồ qua cho chị, bọn em thăm chị ngay. Em còn về nhà máy việc nữa.”
Hạ Thu nhíu mày: “Mai là Rằm tháng Tám, hai đứa nghỉ ?”
Sơ Tuyết đáp: “Không ạ. Hôm qua nhà máy phát phúc lợi lễ tết , phòng em bận, trưởng khoa bảo bọn em thành công việc đang là thể tan ca sớm. Anh Duyên Thừa lúc đến nên đưa em về thôn một chuyến.”