Lúc , bố Liễu cũng lên tiếng: “Nếu khác gì đó mà con về nhà gây rối, thì đúng là cần thiết học nữa. Học hành là để con hiểu lý lẽ, nhưng từ khi chúng tách , con gây bao nhiêu chuyện ?
Trước đây là vì bố nghĩ con là con gái, da mặt mỏng, đợi con tự hiểu là . Giờ con tới ngừng nghỉ ?
Trước đây con nhà bắt con chiêu rể, nhưng bố giải thích rõ ràng , bố giữ đứa nào hết. Con cũng như chị cả, chị hai, lấy chồng, thời gian, sức lực thì về thăm bố là .
Bố hôm nay con gây chuyện gì nữa?”
Xuân Hiểu ngờ trong nhà ai về phía : “Con còn là con gái của bố nữa ?”
Bố Liễu lấy một cái đệm bện bằng vỏ ngô xuống: “Nếu con con gái bố, bố lười nhảm với con.”
Mẹ Liễu cũng trông mong gì cô con gái út nữa, tự bếp lấy nước rửa tay chuẩn cán mì, dù ruộng cả ngày, sớm đói .
Tay bà vẫn việc ngừng, tai thì luôn lắng động tĩnh bên ngoài, thỉnh thoảng còn liếc .
Bà thấy chồng lấy giấy cuốn t.h.u.ố.c lá từ túi áo , cuộn t.h.u.ố.c sợi khô vặn chặt, châm lửa, hút một ngước lên cô con gái út: “Nói ?”
Xuân Hiểu thấy bố thực sự nổi giận, cũng chút sợ hãi: “Con chỉ vài câu lọt tai thôi mà, nghiêm trọng hóa vấn đề lên ?”
Bố Liễu vẫn hề lay chuyển, trừng mắt cô con gái út: “Con nhất là thành thật khai báo.”
Xuân Hiểu thấy bố nhất quyết hỏi cho lẽ, chút chống đỡ nổi, đành bĩu môi : “Họ chị hai công việc, tìm đối tượng còn t.ử tế, phận của ba chị em coi như là trời vực. Con, con trong lòng chút thoải mái. Cùng là con một cha một sinh , tại chị hơn con và chị cả một bậc?”
Bố Liễu xong gì nữa: “Con bé là chị hai của con, chẳng lẽ con còn mong nó sống ? Nó sống thì lợi gì cho con?
Hơn nữa, dù cho đúng như những kẻ lắm lời , nó sống , chẳng lẽ nó giúp đỡ các con một tay ? Không gì khác, từ khi chị cả con m.a.n.g t.h.a.i đến giờ, chị hai giúp đỡ bao nhiêu, con mù ?”
Xuân Hiểu mắng, dám thở mạnh một tiếng, dù thì lời là sự thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-599.html.]
Lúc , giọng Liễu vọng từ nhà bếp: “Thôi , ăn cơm . là rảnh rỗi sinh chuyện, ngày khiến chị hai con mất lòng, lúc đó con mới thoải mái .”
Bà thật sự thể hiểu nổi, cô con gái út nhà gây chuyện đến thế. Người khác gì cũng thèm suy nghĩ, cứ thế mà bừa. Đổi là khác chị giỏi giang như , chẳng nên tìm cách vun đắp mối quan hệ cho , đợi nghiệp, chừng còn nhờ sắp xếp công việc cho.
Đằng con bé gây phiền phức cho . Thật trong đầu nó đang nghĩ gì nữa?
________________________________________
Ở một phía khác, Sơ Tuyết đến ủy ban thôn: “Ông Bí thư, thật phiền ông quá, muộn thế còn đợi ở đây.”
Bí thư chào cô : “Cũng may là cô đến kịp, muộn chút nữa là đóng cửa về .”
Đang chuyện, điện thoại vang lên.
Bí thư hiệu cho Sơ Tuyết máy.
Sơ Tuyết đưa tay nhấc điện thoại: “Alo.”
Đầu dây bên , đúng như cô đoán, truyền đến giọng của Hoắc Diên Thừa: “Tuyết Nhi.”
Ha, vẻ tủi thế .
Cô đang định gì đó, thì thấy bên : “Em về cũng nghĩ đến việc báo cho một tiếng?”
Trời mới , nhớ cô nhiều đến mức nào.