Thập Niên 70: Vợ Lính Cá Tính Dẫn Đầu Đại Viện Phát Tài Nghịch Tập - Chương 654: Vị vũ trù mâu

Cập nhật lúc: 2025-12-04 18:49:19
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nàng cầm lấy chiếc nồi đất cùng tấm thép nhỏ rửa sạch sẽ, đoạn bắc nồi lên bếp đun nước, nhanh tay nhào sẵn khối bột bánh để đó.

 

Chút dầu muối đổi ở nhà ăn hôm qua vẫn còn đủ cho bữa sáng nay, thế nên nàng cũng cần qua đó đổi thêm nữa.

 

Nàng rửa mấy quả cà chua và một mớ rau xanh, thái đấy để riêng .

 

lúc , mới lục tục bước khu bếp dành cho nhà bệnh nhân. Một trông thấy mớ rau củ nàng chuẩn , liền cất tiếng hỏi: “Ối chà, cà chua ngươi mua ở thế, bao giờ thấy bán ?”

 

Tim nàng bỗng chốc hẫng một nhịp, nàng quên mất rằng giờ đáng lẽ nhổ hết giàn cà chua . Nàng bèn đáp: “Ở khu chợ nhỏ một bà cụ bán nốt chỗ cà chua cuối cùng khi nhổ giàn. Mấy quả để mấy hôm mới chín đỏ . Ta nghĩ thêm chút vị chua ngọt cũng nên lựa mấy quả ngon về.”

 

May nhà bệnh nhân gặng hỏi tới cùng. Nàng thầm nghĩ lát nữa tranh thủ gian một ít tương cà, thứ đó mà mang ngoài thì sẽ dễ kiếm cớ giải thích hơn.

 

Động tác của nàng chẳng hề chậm chạp, bên nồi canh bột chín tới, nàng liền rắc thêm ít hành hoa thái nhỏ , nhấc xuống đặt sang một bên cho nguội bớt.

 

Bếp lò than một khi quen tay thì dùng thật thích. Chẳng mấy chốc, hương bánh thơm lừng lan tỏa khắp nơi, chỉ khiến những nhà bệnh nhân trong bếp cứ ngoái đầu mãi, mà ngay cả hai bên nhà ăn của bệnh viện sát vách cũng chạy sang: “Đồng chí, bánh của ngươi thơm quá mất.”

 

Sơ Tuyết mỉm đáp: “Chịu khó cho nguyên liệu thì đương nhiên là thơm .”

 

Nàng cũng sai chút nào, quả thật nàng cho dầu nhiều hơn thường một chút. nàng luôn khắc cốt ghi tâm rằng thời buổi phép hoang phí, nên thực chất cũng chỉ cho nhiều hơn một tí tẹo mà thôi. Nguyên nhân chính lẽ là do nướng bằng bếp than, thêm nhân bánh chỉ rau mà còn cả hành hoa, nên hương thơm tự nhiên cứ thế mà dậy lên ngào ngạt.

 

Nàng thoăn thoắt nướng xong chiếc bánh cuối cùng, lót một miếng giấy dầu trong giỏ, xếp những miếng bánh nướng và cắt sẵn lúc , đoạn lấy một tấm vải bông trắng tinh phủ lên .

 

Nàng dùng hai thanh củi thô đặt sẵn bệ bếp, nhấc tấm thép nhỏ khỏi lò, đoạn cắt chiếc bánh còn nóng hổi đó thành từng miếng nhỏ : “Các ngươi nếm thử , nếu thấy ngon thì cũng thể theo cách của .”

 

Đoạn, nàng đưa cho mỗi bên nhà ăn một miếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-654-vi-vu-tru-mau.html.]

Chủ yếu là vì mỗi nấu nướng, nàng đều sang đó mượn dụng cụ bếp núc, giờ đến tận nơi , nàng nỡ lòng nào cất hết . Vả , nàng vốn dĩ dư dả hơn thường lệ.

 

Nàng liếc những nhà bệnh nhân khác đang nấu nướng trong bếp, chẻ đôi những miếng bánh còn : “Các vị Thẩm Tử, các vị tẩu tẩu cũng nếm thử tay nghề của .”

 

Mọi tuy chút ngại ngùng, nhưng hương thơm quả thực quá mời gọi. Thấy đầu, những còn cũng lời cảm ơn bước lên nhận một miếng nhỏ.

 

Một chiếc bánh vốn lớn, cắt thành bao nhiêu miếng, chẻ đôi nữa, thành mỗi miếng chỉ đủ một miếng c.ắ.n mà thôi.

 

Chẳng lẽ cho của nhà ăn mà cho những nhà bệnh nhân đang cùng nấu nướng trong bếp , e rằng chân , chân xì xào nàng keo kiệt.

 

Qua năm mới, nàng và Phó Duyên Thừa sẽ thành , lúc đó nàng cũng sẽ theo quân. Biết chừng trong những ở đây sẽ những quân tẩu mà nàng giao thiệp. Nếu họ nhớ tới cái tình một miếng bánh của nàng, chẳng là chuyện ? Cứ coi như là vị vũ trù mâu .

 

Lúc nhào bột, nàng cho thêm bột ngô , điều bột ngô trong gian xay tới hai nên vô cùng mịn màng, hơn nữa sản vật từ gian nay đều là cực phẩm.

 

Tuy chỉ là một miếng nhỏ, nhưng ai nấy đều đồng loạt giơ ngón tay cái tán thưởng. Một vị tẩu tẩu cảnh của nàng liền : “Phó Phó Doanh nhà chúng thật đúng là phúc khí, coi như hưởng lộc ăn .”

 

Hàn huyên thêm vài câu, Sơ Tuyết cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

 

Nàng mang tấm thép bồn nước cọ rửa sạch sẽ, đem trả về chỗ cũ.

 

Nàng đang rầu rĩ để bưng cơm nước lên, thì thấy Tiểu Quách tất tả chạy tới: “Liễu Đồng Chí, Phó Doanh bảo qua đây giúp một tay.”

 

Gương mặt Sơ Tuyết rạng rỡ nụ : “Ngươi đến đúng lúc quá, đang mang đồ lên đây.”

 

--------------------

 

 

Loading...