Sơ Tuyết sang Phó Duyên Thừa đang ở phía đối diện: "Diên Thừa, đây là Ngô Thẩm T.ử Ngô Liên Trân, thẩm t.ử là kế toán của lò mổ trong thành phố. Trước đây Khổng Ca liên lạc chính là với Ngô Thẩm Tử, cháu trai của thẩm t.ử mỗi tuần đều đến trang trại chăn nuôi bên để chở gia súc, trứng gia cầm."
Phó Duyên Thừa nàng giới thiệu, vội vàng vòng từ phía bên sang: "Thẩm Tử, đây Tuyết Nhi phiền ít, thật sự vô cùng cảm tạ."
Ngô Liên Trân một lượt từ xuống : "Chỉ là tiện đường thôi, gì phiền phức cả. Hơn nữa, con trai cả của và Diệc Chương cùng một đơn vị, đây nó giúp chăm sóc thằng bé ít."
Nói xong, nàng sang Sơ Tuyết nháy mắt hiệu: "Mắt của Sơ Tuyết quả là tồi."
Bọn họ còn vội vã trở về thành phố, thế nên Ngô Thẩm T.ử để trưởng trại Khương ký tên xong xuôi cũng rời một bước.
Phó Duyên Thừa nghĩ đến mà Sơ Tuyết gặp, bèn : "Minh Cương, đó đang ở ? Ngươi thể tìm một nơi nào đó yên tĩnh một chút, để Sơ Tuyết gặp mặt một lát ?"
Khương Minh Cương bọn họ sẽ gây bất lợi gì cho Giang Tuệ Văn, thế nên cũng hỏi han thêm về nguyên do trong đó: "Các ngươi theo ."
Hắn đích dẫn đến một phòng biệt giam: "Căn phòng xây bằng hai lớp gạch, cách âm tương đối , đưa tới đây ngay."
Dứt lời, liền một bước để thu xếp việc.
Phó Duyên Thừa kéo tay Sơ Tuyết: "Lát nữa đưa tới, chính nàng chú ý an . Ta và Minh Cương sẽ đến phòng việc của để đợi nàng."
Sơ Tuyết khẽ 'ừm' một tiếng, tâm trạng vô cùng rối bời, bèn thêm lời nào nữa.
Chẳng mấy chốc dẫn tới, một lời dư thừa, cứ thế đẩy thẳng nọ trong phòng biệt giam: "Vào trong, liệu hồn mà ngoan ngoãn một chút."
Giang Tuệ Văn cho rằng con trai chỗ dựa vững chắc, nên dẫu đưa đến nơi vẫn ngày ngày bất tuân quản giáo, thế nên việc thỉnh thoảng nhốt phòng biệt giam thành chuyện thường, chính nàng cũng chẳng hề nghĩ ngợi gì thêm.
Đợi hẳn bên trong, Khương Minh Cương liền hiệu cho nhân viên áp giải tới lui .
Phó Duyên Thừa Sơ Tuyết, cất giọng dặn dò: "Nhớ chú ý an ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-727.html.]
Thấy nàng gật đầu, bèn đưa mắt hiệu cho Khương Minh Cương, cả hai cùng về phía phòng việc.
Khi sắp đến khúc quanh, Khương Minh Cương ngoái đầu một cái: "Ngươi sợ đàn bà hại tẩu tẩu ?"
Phó Duyên Thừa cũng đầu phía : "Đương nhiên là yên tâm."
Khương Minh Cương ngẩn một thoáng: "Vậy mà ngươi còn rời ?"
Phó Duyên Thừa liếc nơi hai đang : "Ta thấy chỗ là , rõ trong phòng gì, nhưng nhỡ chuyện gì cũng thể phát hiện ngay trong thoáng chốc."
Hắn từng trải qua huấn luyện đặc biệt, thính lực nhạy bén hơn thường nhiều. Dù Sơ Tuyết cũng đang giải quyết chuyện riêng tư, sợ sẽ những điều nên , chính vì mới lùi xa một chút.
Sở dĩ yên tâm là vì đàn bà xem chừng cũng chẳng dạng tầm thường, chỉ e nàng sẽ giở trò mờ ám.
Nét hiện rõ mày mắt Khương Minh Cương: "Xem ngươi thật sự lún sâu . Hồi còn học, bao nữ sinh ngỏ lời với ngươi, mà ngươi lúc nào cũng trưng bộ mặt lạnh lùng cự tuyệt từ ngàn dặm. Chẳng ngờ bây giờ cái bộ dạng ."
Phó Duyên Thừa hề phản bác, bởi chính cũng hận thể khiến thời gian trôi nhanh hơn một chút, để sớm ngày rước tức phụ về tận tổ ấm của . Dù thì cũng ít mơ những giấc mộng ngọt ngào ôm ấp nàng trong lòng, đến nỗi quần lót và ga giường cũng giặt bao nhiêu lượt. Nỗi khổ , ai ở trong cảnh đó mới thấu hiểu .
Hai tựa lưng tường đó, Khương Minh Cương rút từ trong túi một bao thuốc, chìa một điếu cho Phó Duyên Thừa.
Phó Duyên Thừa từ chối, chỉ điều khi châm lửa, một lúc lâu mới hít một .
Bản hút thuốc, nhưng đôi khi mời, vẫn sẽ nhận lấy.
Khương Minh Cương liếc một cái: "Đã đính hôn một thời gian , các ngươi định khi nào thì thành ?"
Nghe thấy hai chữ "thành ", trái tim Phó Duyên Thừa khẽ rung lên, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ dịu dàng: "Sắp , đợi qua năm mới, nàng tròn mười tám tuổi là chúng sẽ đăng ký thành hôn."
--------------------