Thập Niên 70: Vợ Lính Cá Tính Dẫn Đầu Đại Viện Phát Tài Nghịch Tập - Chương 759: Nàng còn muốn lên trời nữa à? Ngươi làm nổi không?

Cập nhật lúc: 2025-12-05 15:26:48
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Xuân Hiểu trở về, khi ngọn ngành câu chuyện, liền kích động ngừng trong phòng: “Cha, chúng sắp lên thành sống ?”

 

Đối với phản ứng của Xuân Hiểu, Sơ Tuyết dường như sớm lường .

 

Liễu Phụ thấy , sắc mặt lập tức sa sầm xuống: “Dù cho đó là sự thật, cũng chẳng đổi gì cả. Ta ngần tuổi , dẫu trở về thì gì chứ?”

 

Sơ Tuyết thấy Liễu Phụ phản ứng như , trong lòng khỏi cảm thấy an ủi, dẫu thì cũng niềm vui bất ngờ choáng váng đầu óc.

 

Liễu Mẫu lúc cũng lên tiếng: “Phải đó, cho dù họ đúng là của cha ngươi thật, thì cũng chỉ là thêm một nhà bà con thôi, lẽ nào ngươi còn thật sự trông mong theo họ lên thành sống ?”

 

Xuân Hiểu cãi : “Tại chứ? Cứ để họ tìm cho cha một công việc thành, chẳng là chúng thể thành ?”

 

Liễu Phụ thấy cô con gái út phản ứng như , nhất thời cảm thấy đau đầu: “Ta đến mặt chữ còn chẳng mấy, thành thì gì? Ngươi đừng ở đây thêm loạn nữa.”

 

Cơ hội thành sống khó khăn lắm mới , Xuân Hiểu nào chịu từ bỏ, đang định lên tiếng khuyên nhủ thêm.

 

Thì Liễu Phụ : “Thôi , đây là chuyện của lớn, ngươi bớt lo chuyện .”

 

Xuân Hiểu bèn sang Sơ Tuyết, nãy giờ vẫn im lặng một lời: “Nhị tỷ, tỷ mau khuyên cha chứ?”

 

Sơ Tuyết đưa một ly nước ấm cho Liễu Mẫu, thản nhiên : “Người còn gặp mặt, bây giờ những chuyện thì còn quá sớm. Hơn nữa, tôn trọng sự lựa chọn của cha.”

 

Xuân Hiểu tức đến phát điên: “Tỷ, ích kỷ như , ai chịu nghĩ cho một chút ?”

 

Mấy đang đều ngờ Xuân Hiểu thốt những lời như , tất cả đều cau mày nàng.

 

Chỉ nàng : “Mọi như gì? Cứ thử hỏi xem trong cái thôn ai mà lên thành , sai ?”

 

Thấy ai lên tiếng, nàng bèn thẳng sang Sơ Tuyết: “Nhị tỷ, chẳng tỷ cũng tự tìm việc thành đó ? Tỷ hiểu cho chứ?”

 

Sơ Tuyết lạnh mặt : “Ta thành là nhờ nỗ lực của chính , chứ từng nghĩ sẽ dựa dẫm bất kỳ ai.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-759-nang-con-muon-len-troi-nua-a-nguoi-lam-noi-khong.html.]

Xuân Hiểu thấy nàng đỡ cho , liền cất lời: “Dù thế nào nữa, lên thành để một cuộc sống hơn, thế là sai ?”

 

Sơ Tuyết lạnh lùng liếc nàng: “Ngươi chắc rằng họ thể cho ngươi cuộc sống mà ngươi mong ?”

 

Xuân Hiểu lập tức hăng hái hẳn lên: “Họ lạc mất cha, chẳng lẽ nên đền bù ?”

 

“Muội cũng là họ lạc mất cha, chứ .”

 

Xuân Hiểu tức đến mức giậm chân bình bịch: “Nhị tỷ, tỷ cứ nhất quyết đối đầu với , thấy sung sướng, ?”

 

Sơ Tuyết thật sự lười đôi co với nàng: “Ngày mai họ sẽ đến nhận , nhất là đừng giở trò gì, nếu thì đừng trách tay trị . Ta .”

 

Con đ.â.m đầu ngõ cụt , nếu mấy lời cứng rắn, thì ngày mai còn chuyện mất mặt nào nữa.

 

Đêm nay định sẵn là một đêm ngủ. Sau khi Liễu Phụ Liễu Mẫu trở về phòng, Liễu Mẫu hỏi: “Mình , xem ngày mai họ đề nghị đưa về thành ?”

 

“Người còn gặp mặt, ai mà họ nghĩ gì. Dù họ đón , cũng nỡ rời xa căn nhà mới . Bây giờ cuộc sống nhà chúng ngày càng khấm khá, chẳng ăn nhờ ở đậu, sắc mặt khác mà sống .”

 

Xuân Hiểu hôm nay...”

 

“Nàng còn lên trời nữa ? Ngươi nổi ?”

 

Liễu Mẫu thấy Liễu Phụ nổi giận, cũng dám thêm gì nữa. Sau đó, lẽ vì m.a.n.g t.h.a.i nên vốn dĩ buồn ngủ, nàng cũng từ lúc nào.

 

Thế nhưng Liễu Phụ cứ trằn trọc mãi ngủ , bèn dứt khoát trở dậy ngoài sân, rít từng điếu t.h.u.ố.c lào, điếu nối tiếp điếu .

 

Nghĩ về những bất công mà chịu đựng từ nhỏ đến lớn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

 

Trong khi đó, tại đại viện Tiêu Gia ở Kinh thị, trời về khuya mà Tiêu lão gia t.ử vẫn trong thư phòng. Hắn cầm tay tấm ảnh sờn cũ cả bốn góc, đăm đăm ngắm một hồi lâu cất tiếng: “Xuân Ý, mong chờ bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng tìm Lão Nhị . Thế nhưng, liệu tha thứ cho , khi mà mất một thời gian dài đằng đẵng như mới tìm ?”

 

--------------------

 

 

Loading...