Liễu Mẫu liếc tiểu khuê nữ một cái, trong lòng giận tiếc, cất lời: "Chuyện ngươi thể trách Nhị tỷ của ngươi . Đại tỷ và Nhị tỷ của ngươi, ai mà giặt quần áo cho cả nhà từ lúc tròn mười tuổi. Thế mà ngươi mười hai tuổi đấy."
Tiểu khuê nữ dạo quả thật chút trái, ngay cả vợ chồng bọn bây giờ đối với Lão Nhị còn nhường mấy phần, thế mà nàng thì , cũng chẳng là lên cơn điên gì mà cứ một mực đối đầu với Nhị tỷ của .
Sơ Tuyết mà dung túng cho nàng mới là chuyện lạ.
Nàng cũng chẳng buồn để tâm đến vẻ mặt của tiểu khuê nữ , cứ thế xoay trở trong nhà.
Nàng vốn lo lắng vô cùng, gì thời gian mà đôi co với nàng ở đây.
Vừa trong nhà, nàng liền vọng một tiếng: "Nếu hôm nay giặt thì mang đống quần áo bẩn đó của ngươi về phòng cất ."
Xuân Hiểu tức đến nỗi 'hừ' một tiếng, cuộn mớ quần áo ném thẳng phòng .
Sau đó liền chạy lon ton về phía đầu làng.
Sơ Tuyết chẳng thèm bận tâm xem Xuân Hiểu định giở trò gì, nàng cứ thế thẳng bờ sông.
Lúc nàng đến nơi, ngờ đang giặt giũ .
Lượng T.ử Thẩm thấy nàng: "Sơ Tuyết về , mau đây với thẩm, còn chừa một chỗ cho ngươi đây."
Sơ Tuyết mỉm bước tới: "Thẩm Tử, ngươi đến sớm thật đấy."
Lượng T.ử Thẩm dồn quần áo của sang một bên, : "Trời sắp trở lạnh , tháo chăn đệm giặt giũ một lượt, để khỏi đợi đến lúc trời đại hàn, giặt run cầm cập vì rét."
Sơ Tuyết lấy quần áo từ trong gùi , đáp lời: "Cũng ạ."
"Má ngươi , dạo nàng ít khỏi nhà quá."
"Nàng ốm nghén một chút, nhưng cũng nghiêm trọng lắm ạ."
"Ôi chao, thu hoạch vụ Thu xong đến vụ nộp lương thực công, cứ bận tối mắt tối mũi, chẳng lúc nào rảnh mà sang thăm nàng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-761-an-no-rung-mo-moi-di-lo-chuyen-bao-dong.html.]
"Mấy hôm nữa tuyết rơi, đều ở nhà tránh rét , e là lúc đó mới nghỉ ngơi. Đến lúc đó ngươi cứ qua trò chuyện với má nhiều một chút là ạ."
"Cũng , từ lúc nộp lương thực công xong, bắt đầu tích trữ củi lửa cho mùa đông, muối dưa muối cà, ngày nào cũng đầu tắt mặt tối, chẳng lúc nào ngơi tay."
"Nhà nào cũng thôi ạ, má bây giờ đang m.a.n.g t.h.a.i mà cũng nghỉ ngơi lúc nào ."
Hai đang trò chuyện thì thêm lục tục bờ sông: "Sơ Tuyết về ?"
Sơ Tuyết nghiêng đầu qua, thì là Liễu Gia Tam Thẩm.
Kể từ khi hai nhà đoạn tuyệt quan hệ, Tô Hồng Quyên mỗi khi gặp bọn họ đều coi như quen , đây là đầu tiên nàng chủ động bắt chuyện với nàng: "Thẩm T.ử cũng đến giặt quần áo ạ?"
" , ngoài đồng cũng hết việc , hôm nay thời tiết , nên tranh thủ đây giặt giũ một chút, chứ vài hôm nữa mà găng tay cao su thì cóng tay c.h.ế.t mất."
Nàng cố ý chọn một chỗ ngay cạnh Sơ Tuyết xổm xuống: "Sơ Tuyết , ngươi đính hôn cũng một thời gian , định ngày thành ?"
"Vẫn ạ."
"Sơ Tuyết, Tam thẩm ngươi , nhưng đính hôn thì nên sớm ngày về nhà chồng thì hơn, kẻo đêm dài lắm mộng."
"Bọn là quân hôn, đủ tuổi thì đăng ký , đương nhiên đợi tròn mười tám tuổi . Thẩm Tử, ngươi vẫn nên lo cho hôn sự của Tiểu Mãn thì hơn."
"Nhắc đến chuyện , Tiểu Mãn cũng mười bảy tuổi , trong xưởng của các ngươi trai nào hợp ý , giới thiệu cho nó một . Sau chuyện gì, chị em các ngươi còn thể chăm sóc lẫn ."
Sơ Tuyết nàng , trong lòng liền sáng tỏ, hôm nay sông giặt quần áo, e là cũng mưu tính từ : "Trước đây Tam di của Tiểu Mãn tìm cho nó một mối ở huyện bên cạnh ? Sao bây giờ tìm nữa?"
Tô Hồng Quyên lập tức chút ngượng ngùng: "Chẳng là vì cảm thấy hợp đó , cách đây một thời gian, hôn sự đó hỏng , nên mới nhờ ngươi giúp giới thiệu một ."
Sơ Tuyết thầm nghĩ: là nghĩ thật, cho dù phù hợp, cũng sẽ tự dưng rước việc . Đến lúc đó lỡ như bọn họ sống , e là sẽ tìm thẳng đến cửa nhà mà c.h.ử.i bới.
là ăn no rửng mỡ mới lo chuyện bao đồng.
--------------------