Sơ Tuyết vốn chẳng hề để đàn bà mắt, điều tìm hiểu thêm một chút cũng , để lỡ một chạm mặt thì khỏi nàng cho phát tởm.
Phó Duyên Thừa nuốt xuống miếng cơm cuối cùng: “Được , với ngươi nhiều như , là vì sợ đàn bà lỡ như giở trò ma mãnh, đừng để nàng lừa gạt, dù thì nàng cũng tiền lệ .”
Sơ Tuyết thu dọn đồ đạc của dậy: “Bây giờ đàn bà đó nhà đẻ thì về , nhà chồng chẳng dung , chừng sẽ giở thủ đoạn, ngươi để ý cho , đừng mà trúng kế của đấy.”
Khóe môi Phó Duyên Thừa khẽ nhếch lên: “Yên tâm , còn đang mong sớm ngày cưới ngươi về dinh, đời nào cho kẻ khác cơ hội.”
Thấy thời gian còn sớm, Sơ Tuyết cũng nấn ná thêm nữa: “Đi thôi, buổi sáng lỡ mất ít thời gian , e là buổi chiều sẽ bận tối mắt tối mũi đây.”
Lúc đến cổng nhà máy, Phó Duyên Thừa móc từ trong túi mấy tấm phiếu đưa cho Sơ Tuyết: “Trời trở lạnh , cũng nên sắm sửa thêm ít quần áo dày thôi. Mấy hôm nay trong quân đội việc, e là thời gian qua đây nữa, ngươi rảnh thì rủ bạn bè dạo một vòng, sắm cho mấy bộ quần áo ấm.”
Sơ Tuyết cũng từ chối, dẫu hai bây giờ là vợ chồng cưới, quả thực cần khách sáo với gì, nàng vươn tay nhận lấy mấy tấm phiếu liếc bốn phía.
Giờ vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ , cổng nhà máy chẳng mấy ai qua , nàng nhanh như cắt nhón chân lên hôn chụt một cái lên má Phó Duyên Thừa, đó vội vàng lùi mấy bước: “Biểu hiện tệ, tiếp tục phát huy nhé.”
Nói xong cũng chẳng đợi Phó Duyên Thừa đáp lời, nàng chạy biến trong nhà máy.
Thấy vẫn còn thời gian, nàng bèn định bụng về ký túc xá nghỉ ngơi một lát.
Chỉ là nàng về đến cửa phòng, thấy cửa ký túc xá đang mở toang, nàng khẽ đẩy cửa bước thì tiếng : “Lâm Lâm, đừng động đồ của .”
“Ối dào, con chỉ xem một chút thôi, hỏng mà lo.”
Nàng những dừng tay mà còn kéo ngăn kéo chiếc bàn phía Sơ Tuyết , bàn tay bắt đầu lục lọi ở bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-794-ban-cung-phong-moi.html.]
Sơ Tuyết bước trông thấy cảnh , giọng cũng nhuốm đầy vẻ tức giận: “Ngươi đang gì đó?”
Giọng nàng nhỏ, cô gái giật nảy , một thoáng ngượng ngùng, cô nương đó vặn hỏi: “Ngươi là ai?”
Sơ Tuyết ngờ cô gái mặt dày đến thế: “Ngăn kéo mà ngươi đang lục tung lên là của .”
Người phụ nữ cùng nàng bên cạnh, mặt mày lúng túng : “Đồng chí, thật ngại quá, đây là Khâu Thu mới dọn ký túc xá, con bé ý ...”
Nói đến đây bà bỗng im bặt, lẽ chính bà cũng tiếp thế nào, đó đành chữa : “Chỉ là con bé táy máy tay chân một chút, thật sự xin đồng chí nhiều.”
Cô nương thản nhiên phịch xuống giường của Sơ Tuyết: “Ta chỉ xem một chút thôi chứ động đồ của ngươi , tin thì tự kiểm tra xem thiếu thứ gì ?”
Sơ Tuyết đặt túi đồ đang xách tay xuống giường, vươn tay đóng sập ngăn kéo của : “Tuy chúng cùng ở chung một ký túc xá, nhưng vốn thích khác tự tiện động đồ riêng của , cho nên đừng để .”
Khâu Thu về phía phụ nữ đang giúp dọn dẹp giường chiếu: “Được , bà cũng đừng ở đây giả nữa, mau dọn cho xong rời khỏi ký túc xá nhanh lên.”
Người phụ nữ thấy , mặt thoáng hiện lên một nét tổn thương, đó vội cúi đầu mặt .
Bà cứ ngỡ che giấu khéo, nhưng Sơ Tuyết là ai chứ, biểu cảm mặt bà khi cúi đầu nàng thấu bộ: “Hờ, thì đây mới là bậc thầy diễn xuất.”
Nàng chút đồng cảm liếc cô gái sắp trở thành bạn cùng phòng của , ai ngờ cô gái ném cho nàng một ánh mắt vô cùng đắc ý: Mẹ kiếp, tình huống gì thế ?
Người phụ nữ cuối cùng cũng dọn dẹp xong chiếc giường đối diện: “Vậy đây, nếu con ở ký túc xá quen thì cứ về nhà, đừng để bản chịu thiệt thòi nhé.”
Khâu Thu bật dậy đẩy khỏi phòng: “Được , ba ở đây, bà cũng đừng diễn nữa.”
--------------------