Triệu Lộ Lộ cũng là một nóng nảy như lửa: “Người với má là má của con, chứ con, hơn nữa, lúc bên Tô Bắc gọi điện tới, con ngay lưng má, rành mạch từng câu từng chữ, bộ đội bắt má ruột của con bồi thường cho Đỗ Quyên một khoản tiền kếch xù , má cũng đừng mãi lôi chuyện má con mà nữa.”
Khương Tố Thanh nào ngờ đứa con gái nuôi mà dốc lòng nuôi nấng bấy nhiêu năm ăn với như thế: “Lời của con là ý gì, lẽ nào con đoạn tuyệt tình với má ?”
Triệu Lộ Lộ gì cái dũng khí như Đỗ Quyên, dẫu thì bây giờ rời khỏi Vương gia, nàng chẳng là gì cả, đến lúc đó ai che chở cho , hậu quả thật dám tưởng tượng: “Má, là do con quá kích động, tuyệt đối ý đoạn tuyệt tình với má ạ.”
Vốn dĩ đàn ông của bà bàn bạc xong xuôi với bên Kiều gia, thế nhưng Triệu Lộ Lộ loạn một trận thế , bà chỉ sợ đến lúc đó lợi bất cập hại: “Lộ Lộ, con hãy tự đặt tay lên n.g.ự.c mà hỏi lòng , những năm qua má đối xử với con thế nào? Con trai của Kiều gia tuy đầu óc lanh lợi cho lắm, nhưng nó cũng là kẻ ngốc thật sự, hơn nữa Kiều gia chỉ độc một mụn con trai, con gả qua đó cả nhà họ đều nâng niu con trong lòng bàn tay, má chắc chắn thể nào hại con .
Bây giờ Đỗ Quyên tìm tới đây, con mà cứ ở Vương gia mãi, phận quả thật chút khó xử, với thanh danh hiện tại của con, gả một gia đình đúng là khó khăn, so tính , Kiều gia chính là lựa chọn nhất lúc , con hãy suy nghĩ cho kỹ .”
Triệu Lộ Lộ cũng hiểu rõ, kể từ khi gia đình trả khoản tiền trợ cấp và tiền t.ử tuất thuộc về Triệu Đỗ Quyên, cuộc sống trong nhà quả thực eo hẹp nhiều, hơn nữa vẻ hòa nhã vui vẻ bề ngoài của cha dượng đối với nàng cũng còn nữa. Nếu nhà họ Kiều dễ sống chung, thì đó thực cũng chẳng là một nơi chốn tồi tệ, điều trong lòng nàng vẫn cứ canh cánh cam tâm.
Thế nhưng nàng cũng hiểu rằng, e là chẳng thể kiên trì bao lâu, cuối cùng vẫn đồng ý thôi, trừ phi nàng rời khỏi Kinh Thị để trở về với cha ruột ở Tô Bắc, nhưng tình hình ở Tô Bắc , nàng cần hỏi cũng thể mường tượng .
Và ngày hôm , Sơ Tuyết đang việc ở cơ quan thì bất ngờ nhận một cuộc điện thoại từ Hàn Hoài Minh: “A lô, ai ?”
“Sơ Tuyết, chào cô, là Hàn Hoài Minh.”
Sơ Tuyết thấy cái tên , trong lòng vẫn còn đôi chút ngờ vực: “Ngươi tìm chuyện gì?”
Hàn Hoài Minh hít một thật sâu: “Chuyện là thế , mấy hôm nhận điện thoại từ bên Liễu gia gọi tới...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-840-nhung-nang-lai-nhat-quyet-khong-de-bon-ho-duoc-toai-nguyen.html.]
Hắn còn kịp dứt lời, Sơ Tuyết cắt ngang: “Ngươi gọi cú điện thoại tới đây, là cầu xin tha thứ cho bọn họ đấy chứ?”
Ngừng một thoáng, giọng nàng đanh đầy vẻ thiện cảm: “Nếu là để cầu xin thì miễn mở miệng, đừng quên ngươi mới là con trai ruột của bọn họ. Ngươi cướp phận của ba , sống một cuộc đời cơm no áo ấm, đẩy ba ngươi chịu khổ ở chốn quê mùa. Ngươi cũng đừng lúc đó ngươi chỉ là một đứa trẻ sơ sinh nên vô tội, bởi vì ngươi chính là kẻ hưởng lợi, nên ơn đừng đó chuyện đau lưng.”
Hàn Hoài Minh gọi cú điện thoại , vốn dĩ là nhờ Sơ Tuyết giúp khuyên nhủ Tiêu Thắng Lợi, thể mặt Liễu gia bồi thường một khoản tiền, để Tiêu Trường Thắng nể tình Liễu gia nuôi nấng một phen mà một lá đơn bãi nại.
Tuy thể nào thả ngay lập tức, nhưng ít nhất cũng thể giúp bọn họ giảm án vài năm, như chẳng tất cả đều vui vẻ , nhưng vạn ngờ quân bất lợi, nha đầu vả thẳng mặt.
Mấy ngày Phó Duyên Thừa với nàng, nhà họ Liễu gọi điện thoại tới tận Hải Thị, Sơ Tuyết tự nhiên đoán nhà họ Liễu gì.
nàng nhất quyết để bọn họ toại nguyện.
Cái nết của nhà họ Liễu, nàng há nào , cho dù xa cách ngàn trùng sông vạn dặm núi, bọn họ chắc chắn sẽ vin cớ mà lột của Hàn Hoài Minh một lớp da.
Hàn Hoài Minh tưởng rằng chỉ cần bồi thường xong cho ba của nàng là chuyện sẽ êm xuôi, tưởng rằng trốn ở Hải Thị là thể kê cao gối ngủ yên ?
Nằm mơ ?
Sự vô lý ngang ngược của nhà họ Liễu, đương nhiên để cho nếm trải một cách sâu sắc.
--------------------