Thập Niên 70: Vợ Lính Cá Tính Dẫn Đầu Đại Viện Phát Tài Nghịch Tập - Chương 846: Dạy cho nàng một bài học nhớ đời
Cập nhật lúc: 2025-12-05 15:36:02
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sơ Tuyết đưa xấp phiếu trong tay cho Tiêu Mẫu: "Nếu Xuân Hiểu dám rêu rao khắp nơi thì gánh lấy hậu quả. Mùa đông năm nay, áo bông quần bông của nàng cũng chẳng cần sửa sang gì nữa, dù thì giờ vẫn mặc như mà. Ta tin một lúc nào cũng vui vẻ giúp như nàng , chắc chắn sẽ chẳng ý kiến gì ."
Dứt lời, nàng xoáy sâu đôi mắt của Tiêu Mẫu, ý tứ quá rõ ràng.
Tiêu Mẫu thừa hiểu nàng đang ngầm nhắc nhở , rằng nếu bà dám san sẻ phần bông gòn đó cho Xuân Hiểu, thì e rằng đừng hòng mong nàng mang thêm bất cứ thứ nào về nhà nữa.
Sơ Tuyết hề thẳng , nhưng Tiêu Mẫu vẫn ý tứ trong ánh mắt của nàng.
Trong lòng thầm thở dài một , bà cảm thấy đứa khuê nữ nhỏ đúng là tự tự chịu, cũng hiểu rằng đây là Lão Nhị dạy cho nàng một bài học nhớ đời, bèn gật đầu : "Ta ."
Đến khi Xuân Hiểu trở về, tin phần bông gòn của Nhị tỷ đem cho khác, nàng liền cuống cả lên: "Nhị tỷ, tỷ rõ cái quần bông mùa đông của ngắn củn mà. Má năm nay bông gòn, chỉ chần thêm cho dày dặn mà còn nối thêm cho một đoạn ống quần nữa. Thế mà tỷ đem bông gòn của cho , bây giờ?"
"Nếu ngươi quản cái miệng của thì hậu quả tự nhiên gánh lấy. Phần của ngươi đổi để giúp , đây chẳng là chuyện ngươi vẫn luôn ? Ngươi còn tức giận cái nỗi gì nữa?"
Xuân Hiểu cũng còn nhỏ, đương nhiên ý mỉa mai trong lời của Nhị tỷ: "Là má với , nếu đủ thì tỷ vẫn thể tìm xoay xở thêm , nên mới nhất thời đắc ý quên mà buột miệng toạc ."
Sơ Tuyết chẳng thèm để tâm đến lời nàng thêm nữa, về phía má của .
Ánh mắt khiến Tiêu Mẫu vô cùng ái ngại: "Cái đó... ngờ Xuân Hiểu..."
Bà tiếp nữa, quả thực là do sơ suất mà : "Cứ theo lời con lúc ."
Xuân Hiểu lúc mới thật sự quýnh lên: "Má, Tết còn về khu tập thể ăn Tết cùng ông nội, dì bà và cả nhà Đại Bá nữa, đến lúc đó con ăn mặc rách rưới, mặt mũi của hai cũng vẻ vang gì ?"
Sơ Tuyết chỉ dạy cho Xuân Hiểu một bài học, mà cả nhà cũng .
Ai điều ngu ngốc thì đó gánh chịu, nếu Tiêu Mẫu san sẻ bông gòn cho Xuân Hiểu thì bà tự chịu trách nhiệm, miễn là nàng đụng đến phần của là : "Má, má tách phần của chị con , ngày mai con nghỉ, mang qua cho chị ."
Tiêu Mẫu tự thấy đuối lý, nhiều lời, trực tiếp lấy hai cân: "Con mang thêm cho chị cả dưa muối, tương dưa, dưa chua nhà nữa nhé. Để thái sẵn cho chị , tiện cho chị tự ăn trong phòng."
Sơ Tuyết gật đầu: "Vâng ạ."
Nói xong, nàng thẳng về phòng .
Còn việc Tiêu Mẫu chịu nổi sự mè nheo dai dẳng của Xuân Hiểu , đó là chuyện của bọn họ.
Hôm , Sơ Tuyết rời nhà, tiên ghé qua nhà tiểu cô, mang cho bà một ít dưa chua, tương dưa do má , lấy một con cá từ trong gian , hy vọng con cá sản sinh từ gian sẽ ích cho sức khỏe của tiểu cô.
Nơi họ ở là một khu đại tạp viện, trong sân sáu hộ gia đình sinh sống. Thấy Sơ Tuyết , một hỏi: "Cô nương, cháu tìm ai thế?"
Sơ Tuyết thấy đó là một vị đại gia, nàng đến đây từng gặp qua vị : "Thưa đại gia, cháu đến Khâu Gia ở sân trong ạ, cháu là cháu gái của Tiêu Niệm Xuân."
"Ồ, là của Khâu Gia."
Sơ Tuyết trong, nàng sớm cảm nhận ánh mắt của các nhà đều đổ dồn con cá tay . Chẳng còn cách nào khác, thời buổi là , hàng cung cấp thì ít, ăn một miếng ngon cũng chẳng dễ dàng gì.
Nàng bước sân trong, Khâu Cẩm Châu trông thấy nàng: "Sơ Tuyết, cháu đến ?"
Sơ Tuyết giơ con cá tay lên một chút: "Cháu kiếm một con cá, mang qua đây cho tiểu cô tẩm bổ ạ."
Khâu Cẩm Châu chút ngượng ngùng, dù thì Nhị tẩu bây giờ cũng đang mang thai, cũng cần bồi bổ, nhưng hiện giờ kiếm chút đồ bổ dưỡng thật sự dễ dàng, đành mặt dày : "Thật là phiền hai quá."
--------------------
CHƯƠNG 847: THĂM VIẾNG TIỂU CÔ
Sơ Tuyết nhẹ nhàng bước trong nhà, thấy Tiêu Niệm Xuân vẻ khởi sắc hơn hẳn mấy ngày , liền cất giọng mật: "Tiểu Cô ơi, đặc biệt ghé qua thăm hỏi ngươi đây ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-846-day-cho-nang-mot-bai-hoc-nho-doi.html.]
Tiêu Niệm Xuân khẽ nở một nụ hiền hậu: "Khó khăn lắm mới một ngày nghỉ ngơi, ngươi còn lặn lội chạy đến đây chi ?"
Sơ Tuyết liền xích gần bên cạnh nàng, thủ thỉ: "Ba Má trong lòng vẫn còn chút lo lắng cho ngươi, nhưng Ba mấy hôm nay cứ tăng ca mãi, mà trời trở lạnh , Má cũng tiện ngoài, nên mới đặc biệt phái đến đây thăm ngươi đó."
Nhớ điều gì đó, nàng tiếp: "Ta mang theo một con cá tươi rói đến cho ngươi đây, lát nữa nhờ Tiểu Cô Phụ hầm lên cho ngươi tẩm bổ nhé. Con cá tươi ngon vô cùng, đảm bảo đến lúc đó ngươi sẽ thích mê cho xem."
Sau khi khéo léo lựa lời an ủi, khai thông tâm lý cho Tiểu Cô vài câu, nàng mới dậy : "Tiểu Cô, ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé. Ta còn về quê một chuyến. Ta liên hệ xong xuôi với bên nhà máy thịt , sẽ nhờ chuyến xe tải của họ. Giờ giấc cũng sắp đến , ngoài chờ xe thôi."
Vừa nghĩ đến Hạ Thu, Tiêu Niệm Xuân liền cố gắng chống dậy khỏi giường, bước tới tủ lấy hai mảnh vải bông in hoa rực rỡ: "Cái , ngươi mang về tặng cho Tỷ Tỷ của ngươi ."
Sơ Tuyết định mở lời từ chối, thì Tiêu Niệm Xuân chân thành : "Cứ cầm lấy thôi, đây chỉ là chút tấm lòng nhỏ bé của , cô cô , gửi gắm đến Tỷ Tỷ của ngươi."
Lời đến tận mức , Sơ Tuyết quả thực tiện từ chối thêm nữa.
Nàng gửi lời cảm ơn sâu sắc đến Tiểu Cô, chuẩn lưng rời .
lúc , Khâu Nghĩa Minh và Khâu Nghĩa Lâm tin, liền hối hả chạy vội về nhà, thở dốc hỏi: "Má ơi, ai đến nhà ạ?"
Khi thấy Sơ Tuyết, cả hai đứa trẻ liền lễ phép cúi chào: "Sơ Tuyết Biểu Tỷ."
Sơ Tuyết liền thò tay trong túi áo, móc một nắm kẹo sữa Thỏ Trắng lớn, đưa mặt hai đứa trẻ: "Nào, mỗi đứa lấy vài viên để tráng miệng cho ngọt ngào nhé."
Khâu Cẩm Châu cũng lúc bước , Hắn : "Sơ Tuyết Biểu Tỷ của các ngươi mang cá đến nhà đấy. Trưa nay các ngươi lộc lớn để mở mang khẩu vị ."
Đôi mắt của hai đứa trẻ lập tức sáng rực lên vì mừng rỡ, thế nhưng Khâu Nghĩa Minh nhanh lấy sự tỉnh táo, Hắn sang với Ba: "Ba ơi, cứ để dành hết cho Má bồi bổ cơ thể là ạ, chúng con ăn những thứ khác cũng ."
Cậu nhóc mười tuổi , lẽ vì đang tuổi lớn nên trông gầy gò, khẳng khiu vô cùng. Dù ánh mắt Hắn chứa đựng sự khao khát rõ rệt, nhưng ngay trong khoảnh khắc , Hắn vẫn thể nghĩ đến Má tiên, điều đó quả thực khiến động lòng, cảm kích vô cùng.
Sơ Tuyết khẽ khom xuống, hạ giọng nhỏ nhẹ: "Trưa nay cứ để Ba ngươi hầm cho cả hai đứa cùng ăn . Biểu Tỷ mối quen , vẫn thể kiếm thêm cá nữa, mấy hôm nữa sẽ gửi đến cho các ngươi."
Khâu Cẩm Châu thấy những lời , đôi mắt Hắn lập tức sáng rực lên như ánh lấp lánh: "Sơ Tuyết, lời ngươi là thật lòng ?"
Sơ Tuyết vốn dĩ quyết định trong suốt thời gian Tiểu Cô ở cữ, nàng sẽ gửi thêm vài chuyến cá nữa. Thấy Tiểu Cô Phụ hỏi dồn dập như , nàng liền dứt khoát đáp lời: "Phải, là thật."
Khâu Cẩm Châu mừng rỡ xoa xoa hai bàn tay , tha thiết : "Vậy , ngươi thể giúp cách dăm ba bữa gửi cho nhà một con ? Ngươi cứ yên tâm, sẽ dùng tiền mặt và phiếu để đổi với bên đó."
Hắn liếc Tức Phụ đang giường bệnh: "Tiểu Cô của ngươi chịu đựng đau đớn, khổ sở hề nhỏ. Thầy t.h.u.ố.c dặn dò bồi bổ thật nhiều thì mới thể khôi phục nguyên khí."
Sơ Tuyết liền dứt khoát đồng ý ngay: "Được thôi, lát nữa sẽ với đó một tiếng. Cô Phụ, Nghĩa Minh, Nghĩa Lâm, còn việc gấp nên xin phép đây."
Nói đoạn, nàng sang Tiêu Niệm Xuân, dặn dò: "Tiểu Cô, ngươi cứ cố gắng tĩnh dưỡng cho thật nhé, mấy hôm nữa sẽ ghé qua thăm ngươi."
Nàng bước chân khỏi cửa, những hàng xóm trong sân xúm xít tụ tập cổng Khâu Gia, nhao nhao hỏi: "Cẩm Châu ơi, cháu gái nhà Niệm Xuân lớn chừng nào ? Đã đối tượng nào ?"
Khâu Cẩm Châu lúc nào thời gian để đối phó với đám nhiều chuyện , Hắn dứt khoát đáp lời: "Cháu gái của Niệm Xuân nhà đính hôn . Qua năm mới tròn mười tám tuổi là sẽ kết hôn ngay. Mọi đừng bận tâm, đừng tơ tưởng đến nữa gì."
Có vẫn chịu bỏ cuộc, cố chấp hỏi thêm: "Thế vị hôn phu của nàng nghề gì ?"
Khâu Cẩm Châu quét dọn vệ sinh cửa nhà, trả lời rành rọt: "Là lính đó. Hơn nữa, Hắn còn là một vị quân quan tư cách đưa gia quyến theo quân. Người tự do tìm hiểu, yêu đương mới đính hôn, các ngươi đừng ý định gì mà tơ tưởng đến nàng nữa gì!"
Nghe thấy những lời , đám đó liền xì xào bàn tán nhỏ giọng với : "Thật là đáng tiếc quá mất, một cô gái đến nhường nào cơ chứ."
Sơ Tuyết nào , chỉ vì nàng ghé qua gửi cho Tiểu Cô nhà một con cá mà nảy sinh ý định giới thiệu đối tượng cho nàng. Chuyện mà lọt đến tai Phó Duyên Thừa, e rằng Hắn sẽ tức đến mức hộc m.á.u mà c.h.ế.t mất thôi.
--------------------