Dù cũng sống ở một thị trấn nhỏ bao nhiêu năm nay, vẫn mấy vị đại nương, thẩm t.ử giúp một tay, dẫu ngất cũng là một cô nương, đương nhiên tiện để đám nam nhân tay.
lẽ dạo Tề Thục Phương đúng là vận rủi đeo bám, mấy đang khiêng nàng về phía trạm y tế, nào ngờ rẽ ngoài phố, thì bắt gặp một chiếc xe bò ngang qua.
Có lẽ bộ y phục màu đỏ Tề Thục Phương khiến con bò đó ngứa mắt, nó bỗng dưng hung hăng lao thẳng về phía họ. Mấy phụ nữ sợ đến thất kinh bát đảo, hốt hoảng tìm đường tháo chạy, thậm chí còn hụt chân mà ngã quỵ xuống ven đường.
May mà đ.á.n.h xe nhanh tay lẹ mắt, nhảy xuống ghì chặt con bò , nếu hậu quả thật khôn lường.
Cũng vì ngã quỵ buông tay, nên Tề Thục Phương cũng tuột khỏi tay họ mà rơi thẳng xuống đất.
Cú ngã khiến nàng tỉnh , nhưng đó là một tràng ho dứt.
Mãi mới ngưng cơn ho, thấy cảnh ngộ của , nàng liền c.h.ử.i ầm lên, khiến vị biểu di cùng mất hết cả mặt mũi, rối rít xin .
Có ưa nổi Tề Thục Phương, bèn : "Người tỉnh thì hai tự bộ đến trạm y tế ."
Tề Thục Phương đến trạm y tế, sợ khác chuyện mang thai, liền sống c.h.ế.t chịu .
Vị biểu di thấy nàng kiên quyết , cũng nàng đang lo lắng điều gì, nên nài ép nữa.
Thế nhưng hai rời bao lâu, nàng thấy bụng đau quằn quại, nhưng vị biểu di vẫn còn đang giận dỗi, bèn chẳng thèm đếm xỉa đến nàng: "Lúc nãy ngươi chịu đến trạm y tế , mau nhanh mấy bước , về nhà nấu nước gừng cho mà uống."
Chỉ là thấy Tề Thục Phương đáp , đầu thì thấy nàng tụt phía , bà chút mất kiên nhẫn : "Biết ngươi lắm chiêu nhiều trò thế , chẳng đời nào đồng ý cho ngươi ở nhờ."
Tề Thục Phương vốn đau bụng đến c.h.ế.t sống , những lời kích động, liền ôm bụng rên la t.h.ả.m thiết.
Vị biểu di chỉ nghĩ nàng cố tình , thấy lo lắng thì càng đà lấn tới, cơn tức giận bỗng bốc lên ngùn ngụt: "Ngươi đủ đấy, còn mấy bước nữa là về đến nhà , đừng ở ngoài trò cho thiên hạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-872-dua-be-khong-con-nua.html.]
khi bà xong, liền thấy những giọt mồ hôi li ti trán Tề Thục Phương, huống hồ đây là phương Nam, nhưng bây giờ đang là mùa đông: "Thục Phương, ngươi thế, đừng dọa ."
Lời của bà dứt, thấy Tề Thục Phương hét lên một tiếng "A".
Theo ánh mắt của nàng xuống , bà suýt chút nữa thì dọa cho c.h.ế.t khiếp, cả hai đồng thanh hét toáng lên.
Những nhà xung quanh thấy động tĩnh thì vội chạy xem, vị biểu di của nàng vội vàng cầu cứu: "Mau giúp với, giúp đưa cháu gái đến trạm y tế."
Đợi đến khi xúm mỗi một tay đưa nàng đến trạm y tế, y sinh bận rộn một hồi lâu, đứa bé trong bụng cuối cùng vẫn giữ .
Chuyện dọa cho vị biểu di chờ bên ngoài toát hết cả mồ hôi lạnh, ăn với bên Kinh thị bây giờ, đây là cái chuyện quái quỷ gì thế ?
Tề Thục Phương trong lòng mừng lo. Mừng là vì còn đứa bé , nàng thể trở về Kinh thị, chỉ cần nàng , ai mà nàng từng sảy thai, cho dù duyên với Phó Duyên Thừa, thì vẫn thể tìm kiếm những nam nhân ưu tú khác.
Lo là vì lỡ như Diêu Khải Đông trở về, giải thích với thế nào đây?
Nàng nghĩ mãi mà vẫn manh mối, nhưng khi thấy đứa bé trong lòng bệnh nhân ở giường bên cạnh, nàng bỗng nảy một cách, cùng lắm thì lén tìm một đứa trẻ ai cần, tìm một gia đình nào đó gửi nuôi, nếu Diêu Khải Đông trở về thì giao đứa bé cho .
Càng nghĩ càng thấy kế khả thi, tâm trạng nàng tức thì trở nên tươi sáng.
Nhìn vị biểu di đang bên cạnh với vẻ mặt lo lắng, nàng : "Biểu di, con về nhà tĩnh dưỡng."
"Ôi trời ơi tổ tông của ơi, ngươi đừng gây chuyện nữa, cho dù về nhà thì cũng đợi y sinh đến xem xét xong hãy ."
--------------------