Phó Duyên Thừa ôm cô một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh , lúc mới nhớ còn việc chính.
Anh thẳng dậy : “Xem , gấp gáp quên mất chuyện chính.”
Sơ Tuyết tò mò: “Chuyện gì thế ạ?”
Phó Duyên Thừa sân, thấy ai.
Thực lúc , Sơ Tuyết cũng dùng thần giao cách cảm để quan sát xung quanh.
Phó Duyên Thừa buông cô , mở cửa xe, lấy một túi tài liệu từ chỗ tối trong cabin lái : “Những manh mối em cung cấp đây, quân đội và công an phối hợp hành động, triệt phá một ổ địch và lập công lớn. để bảo vệ sự an của em và gia đình, thể công khai khen thưởng, mong em thông cảm. Vì , nhiệm vụ xin về.”
Sơ Tuyết còn hỏi, Phó Duyên Thừa tiếp lời: “Trước đây là kết thúc chỉ là để đ.á.n.h lạc hướng kẻ , mãi đến tuần mới bắt hết . Phần thưởng …”
Nói đến đây, ho nhẹ một tiếng, ghé sát tai Sơ Tuyết: “Anh cũng đóng góp ít công sức, tuy thể so sánh với công lao của em, nhưng đây cũng là kết quả nhất mà Sư trưởng Quan và những khác cố gắng đạt .”
Sơ Tuyết đang định mở xem thì Phó Duyên Thừa giữ : “Về nhà xem.”
Cùng lúc dứt lời, trong sân tiếng động.
Sơ Tuyết gật đầu, nhét túi tài liệu nách kẹp : “Vậy lái xe cẩn thận nhé, sáng mai em đợi đến đón.”
Phó Duyên Thừa khẽ ‘ừ’ một tiếng: “Được.”
Ngay khi Xuân Hiểu sắp bước , nhanh chóng hôn một cái lên má Sơ Tuyết: “Vậy đây, em mau về nhà , đừng để lạnh.”
Nói xong, nhanh nhẹn lên xe, khởi động xe vẫy tay chào Sơ Tuyết rời .
Sơ Tuyết sân, đối diện với Xuân Hiểu.
Xuân Hiểu hỏi: “Chị hai, chị và rể gì mà lâu thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-896.html.]
Sơ Tuyết thèm để ý đến cô , thẳng về phòng .
Dù cô đổi phận của bố và các em gái của nguyên chủ, coi như đền đáp nguyên . Còn , cô chính là cô, cô sẽ chỉ sống cho chính , chỉ bảo vệ những xứng đáng.
Khi lướt qua Xuân Hiểu, cô cất túi tài liệu kẹp nách gian.
Về phòng lấy chậu chuẩn bếp múc nước nóng, ngờ Xuân Hiểu đang ở trong bếp ầm ĩ, miệng còn lẩm bẩm: “Có gì mà vẻ, chẳng qua là tìm một đối tượng năng lực thôi. Tao chúc mày cưới xong ly hôn…”
Lúc Sơ Tuyết thể nhịn nữa, cô bước đá văng cô ngã xuống đất: “Cả câu mà mày cũng dám , mày đúng là một con sói mắt trắng nuôi dưỡng.”
Xuân Hiểu kịp phòng , ngã lăn đất, ‘Á’ lên một tiếng thất thanh, chiếc bát tay cũng rơi xuống đất vỡ tan, tiếng động lớn bố Tiêu trong nhà giật .
Hai vội vã chạy bếp: “Có chuyện gì thế, chuyện gì thế?”
Trước mắt họ là Xuân Hiểu đang nghiêng đất, bên cạnh là những mảnh bát vỡ, còn cô đang trừng mắt giận dữ Sơ Tuyết đang : “Chuyện gì đây?”
Sơ Tuyết thẳng đất: “Bố hỏi cô gì ?”
Bố Tiêu cô con gái út: “Con gì nữa?”
Mẹ Tiêu trong lúc ông hỏi, bước tới đỡ cô dậy, nhưng Sơ Tuyết ngăn : “Cẩn thận kẻo va chạm , sang bên .”
Nói , cô đỡ đến chiếc ghế cách xa họ một chút xuống.
Khuôn mặt Xuân Hiểu thoáng vẻ hoảng loạn: “Không, gì cả.”
Bố Tiêu cô đang dối: “Tiêu Xuân Hiểu, con suy nghĩ kỹ hãy .”
Sơ Tuyết mỉa mai: “Sao, dám mà dám nhận ?”