Hôn lễ tổ chức vô cùng giản đơn. Vốn dĩ Tiêu Vạn Lý chỉ định ba mâm cỗ, nhưng vợ chồng Tiêu Đại Bá nghĩ, cất công về đây , con cái còn sống ở làng ở xóm, thế nên bèn đặt thêm năm mâm nữa, mời các vị chủ gia trong thôn đến chung vui. Vợ chồng ông bà mang theo một ít nguyên liệu, còn thì sáng sớm hôm đem đổi với bà con trong thôn.
Mỗi mâm cỗ đều đảm bảo ba món mặn, dù rằng lượng thịt trong mỗi món chẳng đáng là bao, nhưng cũng gọi là chút thịt cá cho tấm món. Thêm đó, mỗi mâm còn một đĩa dưa chuột khô xào đậu nành và trứng gà, cũng thể xem như một món mặn, ai nấy đều dùng bữa vô cùng vui vẻ.
Vì Tết cận kề, vợ chồng Tiêu Đại Bá đón chuyến tàu đêm để kịp trở về Kinh Thị.
Dùng bữa xong, Tiêu đại bá mẫu kéo Quách Yến Nhi trong buồng, ôn tồn : "Yến Nhi, mấy phong bao lì xì con cầm lấy. Còn đây là tiền mừng, ghi thành một danh sách quà, lát nữa con cứ bảo Vạn Lí giải thích cặn kẽ cho mà ."
Nàng đưa đồ qua, tiếp: "Đây đều là tiền mừng của họ hàng thích và những nhà quan hệ gửi gắm. Vì thời gian gấp gáp, hai đứa về quê tổ chức tiệc cưới, nên bố cũng báo cho ai khác. Đợi dịp hai đứa về, nhà sẽ bày mấy mâm trong sân, coi như cho hai đứa một bữa tiệc mắt họ hàng."
Quách Yến Nhi ngờ bố chồng chẳng những chê bai quá khứ của mà còn đối đãi với đến , trong lòng nàng vô cùng cảm động: "Mẹ ơi, đợi khi nào ngày cưới của chú tư định , nhớ thư báo cho chúng con nhé. Đến lúc đó, chúng con sẽ xin nghỉ phép để về ạ."
Tiêu Đại Bá gật đầu: “Được.”
Hơn ba giờ, Tiêu Vạn Lý thuê một chiếc xe la trong thôn để tiễn cha bến xe.
Quách Yến Nhi vốn cũng định cùng, nhưng chồng cản : "Trời đông giá rét thế , con theo gì cho khổ . Với , hai đứa mới đãi tiệc xong, nhà cửa thể trông coi ."
Lời tuy ý tứ, nhưng Quách Yến Nhi hiểu ngay.
Nàng chồng lo cho đứa bé trong bụng , sợ hai vợ chồng mới cưới, trong nhà trông coi sẽ kẻ gian lẻn cuỗm mất đồ đạc. Dù thì, lòng khó đoán, cẩn tắc vô ưu, nơi nào mà chẳng hạng trộm gà bắt ch.ó cơ chứ.
Tiêu Vạn Lý cũng lo cho sức khỏe của Quách Yến Nhi, bèn : “Mấy hôm nay bận rộn luôn chân luôn tay, nàng chắc chắn mệt . Cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, về dọn dẹp .”
Quách Yến Nhi lặng, dõi mắt tiễn chiếc xe la xa dần, cho đến khi bóng xe khuất hẳn, nàng mới trở trong sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-915-den-pho-gia-lam-khach.html.]
Ở một diễn biến khác, khi nhận quà phúc lợi của xưởng, tối hôm đó Sơ Tuyết cùng Phó Diên Thừa về nhà họ Phó.
Nàng theo chân Phó Diên Thừa bước sân, Phó mẫu đon đả từ trong nhà đón: "Sơ Tuyết, con đến , mau nhà chơi."
Sơ Tuyết chỉ những túi quà tay Phó Diên Thừa, mỉm : “Thưa bác, mấy hôm con chuyến công tác đến Nội Mông, mang về một ít đặc sản của vùng đó, mong là cả nhà sẽ thích ạ.”
Phó mẫu tươi nắm lấy tay nàng: “Ôi chao, thật cảm ơn con vẫn còn nhớ đến chúng . Con tấm lòng là bác vui lắm , mà thích cho .”
lúc , Hách Diễm Hồng chống nạng từ trong nhà bước , cất giọng a dua: “Ồ, đây hẳn là cô vợ cưới của chú tư nhà đây mà?”
Hách Diễm Hồng thể ngờ thương của chú tư xinh đến thế. Làn da trắng nõn nà giống một nha đầu quê mùa chút nào, ánh mắt nàng thoáng chốc ngập tràn vẻ ghen ghét, đố kỵ.
Phó Diên Thừa lên tiếng giới thiệu: “Tuyết Nhi, đây là chị dâu hai Hách Diễm Hồng. Chị và hai đều là thanh niên trí thức quê, chẳng may thương ở chân, sợ để di chứng nên mới đặc biệt trở về thành phố để chữa trị.”
Sơ Tuyết gật đầu chào Hách Diễm Hồng: “Chào chị dâu hai.”
Hách Diễm Hồng vốn còn định thêm điều gì đó, nhưng Phó Diên Thừa ném một ánh mắt sắc lẻm về phía Phó Diên Vĩ đang lưng nàng .
Phó Diên Vĩ thấy vội vàng lên tiếng: “Ngoài trời lạnh lắm, em dâu tư mau nhà .”
Nói , giật nhẹ vạt áo của vợ , ghé tai thì thầm: “Nàng quên lời dặn ? Tối nay liệu mà an phận một chút cho . Nàng thấy Diên Thừa nó quý như con ngươi trong mắt ? Tốt nhất là đừng chọc đấy.”
--------------------