Chuyện bàn xong, Sơ Tuyết tiếp: “Ngày mai con về làng một chuyến, tiện thể sang thăm chị cả luôn. Bố thứ gì gửi cho chị thì chuẩn sẵn nhé, sáng sớm mai con ngay.”
Tiêu Phụ thực lòng cũng về, nhưng quả thực thời gian, cấp dặn mấy ngày Tết phiên trực, chỉ đành đợi đến khi nghỉ phép mới về , nhưng Tết thì chắc chắn là lúc nào rảnh rỗi: “Được, con về một chuyến cũng , về xem nhà cửa thế nào, bảo con chuẩn ít đồ, mang về cho ông nội bí thư của con.”
Sơ Tuyết mới xách chiếc áo lông vũ lên, định bụng về phòng .
Ánh mắt của Xuân Hiểu cứ dán chặt chiếc áo, trong đôi mắt ngập tràn vẻ ngưỡng mộ, thấy Sơ Tuyết cất bước liền : “Chị hai đúng là keo kiệt thật, đến thử một chút cũng cho.”
Tiêu Phụ và Tiêu Mẫu đều chẳng buồn để tâm đến nàng, cô con gái út bây giờ ngày càng lắm chuyện, cũng chẳng là học thói từ ai.
Biết rõ mười mươi là chị hai chẳng thèm đếm xỉa đến , thế mà cứ cố tình chuốc lấy bực dọc.
Thấy ai đoái hoài, nàng bồi thêm một câu: “Dù con cũng nghỉ , ngày mai con sẽ về làng cùng chị hai. Cũng lâu con gặp chị cả, tiện thể cũng sang thăm chị .”
Lần Tiêu Phụ từ chối, dẫu vợ chồng về , hai cô con gái mặt họ về thăm cũng là chuyện .
Chỉ điều, điều khiến nàng ngờ tới là, sáng sớm hôm , Sơ Tuyết dậy từ sớm. Tiêu Phụ ca sáng nên rời nhà từ lâu, còn Tiêu Mẫu vì bận rộn nên quên khuấy mất chuyện báo cho Sơ Tuyết là Xuân Hiểu cũng về cùng.
Đồ đạc gửi cho Hạ Thu chuẩn sẵn từ , Sơ Tuyết bắt chuyến xe sớm nhất: “Mẹ ơi, con ăn sáng ạ, lát nữa bến xe con mua cái bánh bao ăn xe là .”
Tiêu Mẫu lúc đang ở trong bếp chuẩn bữa sáng, rõ lắm, chỉ loáng thoáng hai chữ “mua bánh bao”, cứ ngỡ Sơ Tuyết định ngoài mua bánh bao về nhà.
Đợi đến lúc nàng nấu xong nồi cháo bưng , thấy bọc đồ để bên ngoài biến mất, bấy giờ mới sực nhớ những lời Sơ Tuyết .
Nàng sang phòng cô con gái út, cửa vẫn đóng im ỉm, tự vỗ trán , bất lực thở dài: “ là cứ sinh một đứa là ngốc ba năm, thể quên bẵng cơ chứ?”
Sơ Tuyết sở dĩ sớm là vì sắp đến Tết, trong thành phố lục tục kéo về quê ăn Tết, khi xe cứ đủ là chạy luôn, nếu muộn, khéo còn chẳng bắt kịp chuyến xe sớm nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-918.html.]
Hôm nay nàng còn việc, thể về muộn , nhất là nên sớm về sớm.
Tiêu Mẫu thầm nghĩ đằng nào cũng muộn , thế là cũng chẳng gọi Xuân Hiểu dậy nữa.
Đến khi Xuân Hiểu thức giấc, mặt trời lên cao tự lúc nào: “Mẹ ơi, chị hai con ?”
Tiêu Mẫu liền đòn phủ đầu: “Con cũng xem mấy giờ ? Chị hai con gì chuyện cứ chờ con mãi ?”
Xuân Hiểu cuống cả lên: “Chị hai ạ?”
Tiêu Mẫu đáp lời nàng, cứ thế lẳng lặng việc của .
Xuân Hiểu tức đến độ dậm chân bình bịch: “Sao bố thế chứ, con là con về, gọi con dậy một tiếng?”
Thấy Tiêu Mẫu chẳng thèm để ý, nàng gào lên: “Con cần , bây giờ con bến xe bắt xe , cho con tiền?”
Tiêu Mẫu nào dám yên tâm để nàng một : “Thôi , là do con dậy đúng giờ, còn trách ai nữa?”
Nhìn thấy mấy túi sườn cừu và thịt bò thịt cừu đặt ở góc nhà, nàng liền nảy một ý: “Hôm nay con chạy một chuyến sang bên ông nội, mang chỗ thịt bò, thịt cừu và sườn cừu mà chị hai con mang về biếu ông bà, tiện thể xem ông bà việc gì cần giúp thì đỡ đần một tay.”
Xuân Hiểu thấy thế, lập tức còn dây dưa chuyện lúc nữa: “Vậy cũng ạ, con đưa đồ cho ông nội đây.”
Chẳng ai hiểu con gái bằng , tâm tư của cô con gái út , lòng nàng là tỏ tường hơn cả: “Buổi chiều về sớm một chút, tối nay nhà họ Phó bên sang nhà bàn chuyện cưới hỏi của chị hai con đấy, con đừng về muộn đấy nhé.”
--------------------