Sáng sớm hôm , tại đại viện, khi cùng dùng bữa sáng, trao cho những phong hồng bao đỏ thắm, ai nấy đều thu dọn hành trang, chuẩn lên đường trở về.
Lúc về, Miêu Y Thu chuẩn cho cả hai nhà bao nhiêu là quà cáp, cho Tiêu Mẫu phần ái ngại, .
Thế nhưng Miêu Y Thu nào cho họ cơ hội từ chối, nàng gọi lính cần vụ Tiểu Đào mang hết đồ đạc chất lên chiếc xe kéo.
Tiêu Mẫu còn định thêm điều gì, thì Tiêu đại bá mẫu cất lời: “Thím út , cứ nhận , đây là tấm lòng của Miêu Di thôi. Trước cũng chẳng ít mang quà về, thím cứ quen dần là .”
Nói , bà liền bật .
Miêu Y Thu vỗ nhẹ lên tay Tiêu Mẫu, ôn tồn : “Chuyện của Niệm Xuân, may mà hai nhà các vị che chở cho nó. Tình đối đãi vốn là qua , tất nhiên là cảm kích vô cùng, nên càng đối với các vị hơn nữa.”
Tiêu Mẫu ngờ chuyện còn liên quan đến cả cô em chồng, vội : “Miêu Di, chúng đối với Niệm Xuân cũng là lẽ đương nhiên mà.”
Tiêu lão gia t.ử đó, lặng lẽ dõi theo cảnh tượng , trong ánh mắt ngập tràn vẻ vui mừng, mãn nguyện.
Gia đình bốn của họ về đến nhà bao lâu, Đỗ Quyên tay xách nách mang đủ thứ túi lớn túi nhỏ tìm đến: “Dì, dượng, chúc mừng năm mới ạ.”
Tiêu Mẫu mỉm cô cháu gái của : “Mau nhà cháu.”
Tiêu Phụ tươi đỡ lấy đồ đạc từ tay nàng: “Cháu đến chơi là quý , còn mang nhiều đồ thế gì?”
Đỗ Quyên toe toét đáp: “Dượng ơi, đây đều là quà phúc lợi xưởng con phát. Chỗ con thể nổi lửa nấu nướng, nên con mang hết cả sang đây. Mấy ngày tới, con sẽ ở nhà đấy ạ, đây là phần lương thực của con, hai từ chối .”
Sở dĩ hôm nay Tiêu Mẫu cùng nhà chồng cả rời khỏi đại viện là vì hẹn với cô cháu gái, rằng hôm nay Đỗ Quyên sẽ qua ở chơi vài ngày.
Vốn dĩ ban đầu bà định đưa Đỗ Quyên đến đại viện ăn Tết cùng, nhưng nàng từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-946-tinh-nguoi-doi-dai-co-qua-co-lai.html.]
Mọi đang chuẩn bước nhà thì bầu trời bỗng lất phất đổ tuyết.
Tiêu Mẫu mỉm đàn ông của : “May mà chúng về sớm, chứ nếu chiều mới về, e là dù ông chỉ kéo chiếc xe thôi cũng khó .”
Thấy tuyết mỗi lúc một rơi mau, Sơ Tuyết liền dắt Truy Phong thẳng trong nhà, nàng ném một tấm nệm cỏ xuống sàn: “Truy Phong, mấy ngày tới ngươi cứ ở yên trong nhà nhé.”
Nói xong, nàng liền ngoài: “Cha, , con ngoài gọi một cuộc điện thoại về làng, lát nữa sẽ về ngay.”
Nàng thầm nghĩ, dù nữa, việc lẳng lặng mang Truy Phong mà một lời quả thực là phép. Bài học cho họ như cũng đủ , nhân tiện gọi điện về làng chúc Tết, cũng nên nhắn với Chi Thư Gia một tiếng, kẻo mấy vị lãnh đạo ở trạm lương thực thật sự nổi nóng, lặn lội tìm đến tận nơi đúng dịp Tết nhất thì phiền.
Điện thoại nhanh chóng kết nối: “Chi Thư Gia, chúc mừng năm mới ạ.”
Chi Thư giọng của Sơ Tuyết: “Năm mới lành, năm mới lành. Sơ Tuyết , đang định tìm cháu đây, nhưng điện thoại cháu để là của nhà máy, chiều hôm gọi đến thì bảo cháu nghỉ phép .”
Sơ Tuyết rõ mà vẫn cố hỏi: “Chi Thư Gia, tìm con việc gì ạ?”
Chi Thư chút sốt ruột : “Chiều hôm cháu trở về, lãnh đạo trạm lương thực tìm đến tận làng, là lạc mất Truy Phong, nên nhờ liên lạc với cháu một chút.
Hôm nay ăn cơm xong là đây chờ, bụng bảo nhỡ cháu gọi điện về thì còn báo cho cháu chuyện .”
Nghe đến đây, trong lòng Sơ Tuyết dâng lên một nỗi áy náy, lẽ nàng nên báo cho Chi Thư Gia một tiếng, để ông khỏi lo lắng theo: “Chi Thư Gia, Truy Phong con đưa về thành phố ạ. Nếu họ đến nữa, cứ với họ một tiếng.”
“Cái gì? Cháu đưa nó về thành phố ư?”
“Vâng ạ. Có lẽ là do hôm đó con về nhà, Truy Phong đ.á.n.h mùi của con nên theo đến tận nhà chị gái con. Lúc thấy nó gầy mấy vòng, con thật sự tức giận. Thấy họ mãi chẳng tìm, con liền tức mang ch.ó về thành phố luôn.”
--------------------