Nói đến đây, cũng thể tiếp nữa, dẫu chuyện cũng là do bọn họ sai. Hắn bèn móc từ trong lòng một phong bì: "Trường Thắng đại ca, đây là tiền , mỗi tháng ba đồng. Ta đơn xin theo suất bốn tháng, mười đồng dư là để bù đắp tiền khẩu phần cho Truy Phong, thật sự là vô cùng áy náy."
Điều mà ngượng ngùng dám chính là, ngay đêm thứ hai khi Truy Phong chạy mất, kho lương kẻ trộm ghé thăm một phen, mất mấy bao tải lương thực.
Tin tức chỉ đồn công an xã và những trong nội bộ kho lương , cho đến tận bây giờ vẫn tìm tên trộm lương thực đó.
Tiêu Phụ phong bì đưa tới, lòng phân vân nên nhận .
Sơ Tuyết liền vươn tay nhận lấy cho cha: "Truy Phong là do nuôi, là cho mượn trả công, thì cũng chẳng gì ngại ngùng mà nhận. Còn về phần bồi thường, Truy Phong nhà càng đáng nhận, còn nó gắng gượng sống qua ngày đoạn tháng như thế nào nữa?"
Người nọ Sơ Tuyết , vội vàng đáp lời: "Phải, , , Ni T.ử đúng, quả thật là chúng thực hiện lời hứa ban đầu, khoản bồi thường nên nhận."
Nhìn Truy Phong mới xa cách mấy ngày mà hồi phục ít, xoa xoa hai tay : "Trường Thắng đại ca, Ni Tử, thể mặt dày mày dạn thương lượng với hai một chuyện ?"
Sơ Tuyết lạnh lùng liếc một cái, chẳng chẳng rằng, định dắt Truy Phong trong sân.
Người nọ thấy nàng sắp dắt ch.ó , vội gọi: "Ni Tử, khoan , thật sự chuyện bàn với ."
Sơ Tuyết xoay : "Nếu vẫn mượn Truy Phong giúp các trông kho thì khỏi cần nữa. Lần các gì chăng nữa cũng đồng ý ."
Truy Phong dường như cũng hiểu chuyện, nó dụi dụi ống quần Sơ Tuyết, hướng về mấy đang ngoài cổng lớn mà 'gâu gâu gâu' mấy tiếng, đó còn ngẩng cao đầu Sơ Tuyết như thể đang kể công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-964.html.]
Hành động ngược chọc cho Sơ Tuyết bật .
Lúc , Khâu Thiếu Phong khi sắp xếp xong việc liền bước : "Cha, chuyện gì thì nhà xuống hãy ."
Người của kho lương vốn đuối lý, vội xua tay: "Không cần, cần , chỉ là đôi ba câu chuyện thôi, lát nữa chúng còn vội vàng về, trong nữa."
Tiêu Phụ vốn vẫn còn đang bực bội, bọn họ nên cũng chẳng mời nhà nữa: "Con ch.ó đó đúng là do con gái nuôi. Lần sở dĩ đồng ý với các là vì mới lên thành, tiện dắt ch.ó theo ngay, các tha thiết mượn chó, thêm nữa đều là quen , nỡ từ chối nên mới nhận lời. Thế nhưng các chăm sóc nó cái nông nỗi gì, trong lòng ngươi tự rõ.
Bây giờ con gái đang ở đây, đừng là , mà dù cũng thể tự quyết cho nó . Vừa ngươi cũng con gái thứ hai của đấy, nó đồng ý."
Vẻ mặt nọ khựng trong giây lát, khi hít một thật sâu, : "Trường Thắng đại ca, chúng cũng là bất đắc dĩ thôi. Con ch.ó nuôi trong kho lương đây đột nhiên mắc bệnh nặng c.h.ế.t, đó chúng cũng nuôi một con khác, nhưng nó còn nhỏ quá, gánh vác việc..."
Hắn những lời e rằng đối phương cũng chẳng mủi lòng, bèn dứt khoát kéo Tiêu Nễ khỏi sân, về phía vài bước mới mở lời: "Trường Thắng đại ca, thật với nhé, ngay ngày thứ hai khi Truy Phong lạc, kho lương mất trộm lương thực, tuy quá nhiều, nhưng cũng cả ngàn cân .
Chúng nghi ngờ con ch.ó đây sở dĩ c.h.ế.t vì bệnh cấp tính thể liên quan đến bọn đó. Đây cũng là kết quả điều tra mấy ngày nay của bên công an, cho nên vẫn mong Trường Thắng đại ca châm chước một chút, giúp chúng lựa lời khuyên nhủ Ni T.ử nhà .
Huynh cứ yên tâm, Truy Phong sẽ do chính tay chúng chăm sóc, hơn nữa mỗi tháng còn trả năm đồng. Đợi đến tháng , khi cấp cho chuyển phần lớn lương thực, con ch.ó nhỏ mà chúng đang nuôi cũng thể ngóng động tĩnh sủa lên . Coi như là giúp một , ?"
--------------------