Khâu Thiếu Phong vận khí quả là tệ, lúc tìm đến hậu viện, vẫn tắt bếp lửa.
Hắn đưa cho một điếu thuốc, đối phương liền vui vẻ tạo chút thuận tiện cho .
Mang theo cơm nóng hổi bước phòng bệnh: “Hạ Thu, mau ăn khi còn nóng .”
Sực nhớ điều gì, hỏi: “ , nàng sữa ?”
Hạ Thu lắc đầu đáp: “Vẫn , nhưng quả thật cảm thấy căng tức .”
Khâu Mẫu nàng liền mừng rỡ: “Vậy thì , quá . Con ăn xong bữa cơm nóng hổi , chắc chắn sữa cho Quân Quân cũng sẽ về theo.”
Hạ Thu đầu , vẫn còn đôi chút ngại ngùng.
Nàng nhận lấy hộp cơm từ tay Khâu Thiếu Phong vội vàng ăn, chỉ mong cho sữa mau về.
Khâu Mẫu đang ăn cơm nựng nịu đứa cháu, bỗng ngẩng đầu về phía Khâu Thiếu Phong: “Cụ nội của con vẫn khỏe cả chứ?”
Khâu Thiếu Phong khẽ gật đầu: “Vâng ạ, khi Hạ Thu sinh một bé trai, cụ vui đến mức chảy cả nước mắt.”
Nghe đến đây, Khâu Mẫu bèn liếc mắt đứa con trai cả của . Bà thừa vì bà nội rơi lệ, là vì bà thấy cảnh con cháu đề huề, gia đình Hưng Vượng. Dẫu thì bà nội cũng sớm mất bạn đời, gối chỉ một con trai, mà giờ đây Khâu gia cành lá xum xuê, đó là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc.
Bà ngẩng đầu con trai cả: “Sáng sớm mai con về đội mượn một chiếc xe địa bài qua đây chở vợ con con về. Chúng cần vội, cứ về đến nhà buổi trưa là . Đi sớm quá trời còn lạnh lắm, sợ vợ con con chịu nổi.”
Khâu Thiếu Phong gật đầu: “Con ạ, đến lúc đó con sẽ bảo Thiếu Mai cùng con.”
Nói xong, liền chạy ngắm con trai : “Con trai.”
Mấy đang trò chuyện dăm ba câu thì Liễu Lão Thất đến ngay cửa phòng bệnh: “Ồ, đang ăn cơm đấy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-994-dua-tre-tot-biet-bao-sao-lai-khong-phai-nguoi-nha-ho-lieu.html.]
Khâu Mẫu cũng sắp ăn xong, thấy đến, bà vội vàng dậy chào hỏi, đồng thời và nốt mấy miếng cơm cuối cùng trong bát miệng: “Thất Gia Gia, mời ngài mau trong .”
Liễu Lão Thất xua tay : “Ta , cầm lấy chỗ đường đỏ , lát nữa pha cho Hạ Thu uống.”
Hạ Thu cảm động vô cùng, dẫu thì họ cũng đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Liễu, cũng nhận Tiêu gia, mà Thất Gia Gia vẫn đặc biệt đến đây để tặng đường đỏ cho nàng: “Thất Gia Gia, cảm ơn ngài, để ngài tốn kém .”
Liễu Lão Thất vẻ mặt của Hạ Thu, cũng đoán phần nào suy nghĩ trong lòng nàng: “Cho dù các ngươi mang huyết mạch nhà họ Liễu, thì dẫu cũng gọi một tiếng Thất Gia Gia suốt bao nhiêu năm trời. Sao nào, nhận ông nội ruột thì nhận ông nữa ?”
Hạ Thu vội vàng xua tay: “Thất Gia Gia, ý đó, ngài mãi mãi là Thất Gia Gia của .”
Liễu Lão Thất thấy nàng lo lắng đến mức vành mắt cũng đỏ hoe, dám thêm nữa: “Được , , gia gia các ngươi đều là những đứa trẻ ngoan. Đây là chút tấm lòng của gia gia, ngươi cứ yên tâm nhận lấy là .”
Khâu Thiếu Phong bước lên phía nhận lấy: “Cảm ơn Thất Gia Gia.”
Liễu Lão Thất giao đồ xong, bèn xua tay : “Không phiền các ngươi nữa, cũng về phòng gác cổng để trông coi đây.”
Nói ông xua xua tay, đoạn xoay chắp tay lưng cất bước rời .
Liễu Lão Thất một đoạn xa, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Một gia đình bao, một đứa trẻ ngoan bao, là nhà họ Liễu chứ? Thật là đáng tiếc.”
Trước ở trong thôn, Sơn Lương, đổi tên thành Tiêu Trường Thắng, chăm sóc ông ít. Dù thì con trai ruột của ông cũng ở xa nhà quá, dẫu lòng cũng chẳng sức mà lo liệu.
Cái năm ông mới về làng, củi lửa dùng để qua mùa đông trong nhà đều do cháu họ xa đốn về cho. Vì , cho dù họ nhà họ Liễu, thì vẫn là những bậc con cháu mà Liễu Lão Thất ông hết lòng công nhận.
Cháu gái nhà sinh em bé, ông tất nhiên mang chút quà đến để tỏ tấm lòng.
Còn trong phòng bệnh, Khâu Mẫu theo bóng lưng xa dần của Liễu Lão Thất, sang dặn dò: “Sau các con nhất định kính trọng ông, rõ ?”
--------------------