Tần Phong lau vội nước mưa  mặt, nén giận dữ : "Cô Chu, đừng  gây rối nữa, cây ô  là để dành cho cô An Tĩnh. Cô  đang mang thai,  thể dính mưa . Cô  sẽ  ốm mất!"
Chu Dao bĩu môi, giọng đầy uất ức: "  dính mưa cũng sẽ ốm mà!"
Tần Phong cố kìm nén cơn tức: " cô An đang  thai, cô   thể uống thuốc !"
"Vậy  cũng  thể mang thai mà!" Chu Dao liếc  Tần Phong, giọng nhỏ nhưng rõ ràng: "Chỉ cần  đồng ý."
Tần Phong: "..." Đây   là quấy rối ?!
An Tĩnh: "..." Lời  quả thật quá táo bạo.
Im lặng. Một sự im lặng c.h.ế.t .
Tần Phong há hốc miệng, cuối cùng chẳng   gì. Anh  nên   đây? Chỉ vì một câu "An Tĩnh  thai  thể dính mưa", cô    thể   chuyện  cũng  mang thai. Anh  sợ rằng nếu mở miệng, câu tiếp theo của Chu Dao sẽ là: "Khi nào chúng  kết hôn?!"
An Tĩnh lặng lẽ lùi  một bước. Cô  cảm giác  đang  sai chỗ, như thể  thừa thãi .
Chu Dao chờ mãi  thấy câu trả lời mong đợi, đành ngẩng đầu  Tần Phong. Thấy   mặt lạnh như tiền, cô  nhịn  : "Tần Phong, khi nào chúng  kết hôn ?    chờ nữa!"
Tần Phong đau khổ nhắm mắt. Anh   mà! Đồ nữ lưu manh ! Cô    chờ, còn   thì  g.i.ế.c  đây!
Tần Phong liếc  An Tĩnh, thấy vẻ hứng thú  mặt cô,  thở phào nhẹ nhõm.  ngay  đó, lời của Chu Dao khiến đầu  như  nổ tung. "Cô Chu,  và cô từ khi nào  quan hệ đến mức  kết hôn?!" Tần Phong  nhịn  nữa, bùng nổ: "Chúng  chỉ là đồng nghiệp trong cùng một văn phòng, gặp  chỉ gật đầu chào,  trong miệng cô  thành chuyện cưới xin ?"
Anh  thừa nhận từng  ý định coi Chu Dao là lựa chọn dự phòng, nhưng  kịp hành động thì   lựa chọn  hơn. Người    câu,      tự dính !
Chu Dao mắt đỏ hoe: "Đồng nghiệp? Gật đầu chào? Anh quên hết những điều   giữa chúng   ? Đồ phụ bạc!   đối xử  với  vô ích!"
Tần Phong - kẻ phụ bạc -  ướt sũng, còn Chu Dao -   phụ bạc -  ung dung che ô kín mít. Tần Phong tức đến mức  nổ tung, giọng  như pháo nổ: "Chu Dao, cô đừng  bịa chuyện! Nói rõ xem, những điều   giữa chúng  là gì?  từng đối xử  với cô lúc nào mà chính  còn  ?"
Chu Dao ấm ức, giọng đầy oán hận: "Tần Phong,  thật sự quên  ?"
" quên cái gì?" Tần Phong tức đến mức  túm cổ áo Chu Dao, nhưng  giơ tay  sợ cô  dính , vội rụt : "Cô  rõ cho , nếu   rõ, chúng  sẽ gặp hiệu trưởng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-223-nguoi-mang-o-cho-co-ay-da-den.html.]
Nghe đến "hiệu trưởng", mặt Chu Dao biến sắc. Cô oán hận  Tần Phong: "Đàn ông khi tuyệt tình quả thật tàn nhẫn nhất." Nói xong, cô giơ ô lên định bỏ chạy, nhưng    hai bước, cánh tay   ai đó kéo .
Cảm nhận cánh tay  giữ, Chu Dao dừng , mắt lập tức chuyển động. Một kế hoạch nảy  trong đầu. Cô  hiểu tại  Tần Phong giờ phủ nhận chuyện tình cảm giữa hai , dù  đây  đối xử với cô  .  giữa chốn đông , Tần Phong kéo cô, cô chỉ cần thuận thế dựa  n.g.ự.c ,  hô lên "quấy rối", thì...
Chu Dao mỉm , theo lực kéo ngã về phía , thành công rơi  một vòng tay mềm mại. Vừa  đỡ, cô chuẩn  hét lên.  khoan ... mềm mại? Đàn ông   mềm mại?
Chu Dao  đầu vội vã, đối diện với đôi mắt hiếu kỳ và khuôn mặt lạ lẫm của một  phụ nữ trung niên.
"Chị dâu Tiết?" An Tĩnh từ góc khuất bước : "Sao chị  đến đây?"
Chị dâu Tiết kịp  với An Tĩnh: " đến đón em, nhưng giờ  chút việc, chúng  sẽ   nhé." Nói xong, chị đỡ Chu Dao  thẳng, vỗ nhẹ  vai cô , khích lệ: "Đồng chí,  rõ . Kể cho chị   đồng nghiệp nam   đối xử tệ với đồng chí thế nào. Chị sẽ  về phía công lý!"
Chu Dao đang bực bội, thấy chị dâu Tiết xuất hiện, lập tức phun lửa: "Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng! Chuyện giữa  và chồng  liên quan gì đến chị? Cần gì chị  về phía công lý?"
"Ai là chồng cô?!" Chị dâu Tiết  kịp nổi giận, Tần Phong  bùng nổ: " và cô   bất kỳ quan hệ nào, cô đừng vu khống ! Chu Dao,  cảnh cáo cô, nếu cô còn  bậy,  thật sự sẽ gặp hiệu trưởng!"
Chu Dao nước mắt lã chã rơi: "  bậy chỗ nào? Tần Phong,  đây    như thế . Anh quên mất chiếc ô  đưa cho  ngày mưa, cái bánh  cho  ăn,    đưa  về nhà  ? Còn    An Tĩnh bắt nạt,  còn bênh  nữa!"
Không đợi Tần Phong phản ứng, Chu Dao ném mạnh chiếc ô về phía ,  bỏ chạy  ngoái đầu . Tần Phong ngơ ngác ôm chiếc ô,  theo Chu Dao trượt chân ngã đánh bịch một cái,  vội vàng  dậy chạy mất.
Chị dâu Tiết há hốc miệng: "... Đi ?  mới vén tay áo lên  một nửa... Thôi kệ, cô  ngã cũng đau, coi như  trả thù ."
An Tĩnh thu  vẻ kinh ngạc, kéo tay áo chị dâu Tiết: "Chị,  chị  đến đón em?"
Vân Vũ
"Tất cả là do Tống Nguyên Tư nhà em đó!" Chị dâu Tiết trừng mắt  An Tĩnh: "Chị nhận của   hai con thỏ, hứa sẽ chăm sóc em  mà!"
Thực , dù Tống Nguyên Tư  đưa thỏ,  trời mưa thế , chị dâu Tiết cũng sẽ đến đón An Tĩnh. Đều là vợ quân nhân, chị hiểu nỗi khó khăn của An Tĩnh, hiểu sự một  của cô. Hơn nữa, An Tĩnh đối xử  với chị, chị cũng  đền đáp .
An Tĩnh ngẩn  một lúc, thì thầm: "Anh  đưa thỏ cho chị khi nào ? Em   gì cả."
"Sáng sớm hôm , lúc đó chắc em còn  tỉnh." Chị dâu Tiết thở dài: "Em   chị  kinh ngạc thế nào khi thấy  . Trời còn  sáng hẳn, chồng em  mang hai con thỏ sống đến gõ cửa nhà chị. Nhìn thỏ là   bắt xong. Anh   dậy sớm thế nào mới bắt  chúng chứ? An Tĩnh, em thật sự lấy  một  đàn ông . Anh  sợ em sống  , nên mới mang đồ đến nhờ chị chăm sóc em. Một  đàn ông tinh tế, chu đáo và chín chắn như  đó."
Chị dâu Tiết bỗng nổi giận: "Không như lão Tiết nhà , chỉ  đưa tiền! Ở cái khu gia đình hẻo lánh ,  tiền cũng chẳng  tiêu  ! Cùng là đàn ông,  lão   học theo Tống Nguyên Tư chứ? Yêu cầu của    cao,   cầu   chu đáo, chỉ cần đừng than vãn chuyện  gắp cho thằng con miếng thịt to hơn của   là  !"