Ba đứa nhỏ   thực sự tức giận, chị dâu Tiết dỗ dành đủ cách nhưng vẫn  thể xoa dịu . Cuối cùng, An Tĩnh  hứa sẽ  bánh bông lan hấp  buổi tối thì ba đứa mới nở nụ  tươi.
Chị dâu Tiết cảm thấy   và thấy  nợ An Tĩnh, liền vội vàng hứa sẽ chuẩn  nguyên liệu  bánh, còn buổi tối sẽ phụ giúp, An Tĩnh chỉ cần chỉ đạo là .
Tối hôm đó, ba đứa nhỏ  ăn một bữa bánh bông lan hấp trái cây thỏa thuê, cuối cùng cũng nhoẻn miệng  với chị dâu Tiết.
Trên con đường từ khu gia đình đến trường, sáng sớm   hai  đàn ông chờ sẵn.
Hai  đều mặc bộ quần áo cũ kỹ vá chằng vá đụp, lén lút trốn trong bụi cỏ ven đường.
Người to khỏe hơn, Cường ca, nhăn mặt kéo chiếc áo rách rưới  , "Cẩu Tử, mày  thể kiếm cho tao bộ quần áo nào đỡ hơn  ? Đồ   bẩn  rách  còn thối, mùi hôi xông lên nồng nặc, tao lớn lên  từng mặc thứ gì thảm hại thế !"
Cẩu Tử,  gầy gò bên cạnh, đang bôi thuốc để biến khuôn mặt  thành màu đen vàng,   liền vội giải thích: "Cường ca,  rộng lượng chút, chúng  tạm thời chịu đựng. Đợi dụ  mục tiêu , chúng  sẽ vứt ngay đống rác  !"
Cường ca nghiến răng nuốt giận, "Đều tại con đàn bà đó, nếu   vì nó, tao  chẳng  chịu khổ thế . Khi bắt  nó, tao sẽ cho nó  tay! Cẩu Tử, mày chắc chắn con  sắp  chứ?"
Cẩu Tử  lên mặt trời, khẳng định: "Sắp , theo thông tin  em điều tra  đó, nhiều nhất năm phút nữa, mục tiêu sẽ xuất hiện."
Cường ca đột nhiên căng thẳng, "Hành động theo kế hoạch!"
Lời  dứt, hai  lập tức bò  khỏi bụi cỏ.
Hôm nay An Tĩnh  dậy muộn. Nhìn đồng hồ, cô chậm rãi ăn sáng xong  mới xách túi, đạp xe đến trường.
Kể từ khi Tống Nguyên Tư mua cho chiếc xe đạp nữ , cô  chỉ giải phóng đôi chân mà còn  thể ngủ nướng thêm chút  buổi sáng.
Trước đây, nếu ngủ quên, cô  chạy vội mới kịp giờ, nhưng giờ   xe, dù dậy muộn, cô chỉ cần đạp mạnh vài cái là đuổi kịp thời gian. Hơn nữa, đường vắng, cô   nhanh thế nào cũng .
Đang đạp xe, An Tĩnh từ xa  thấy hai  đàn ông phía .
Chính xác hơn là một ông lão khom lưng và một thanh niên.
Ông lão  từng bước run rẩy, còn thanh niên cẩn thận đỡ ông.
Trông như một cặp ông cháu, nhưng cả hai đều  vẻ  khỏe.
An Tĩnh liếc   tập trung  con đường phía .
Cường ca nhân lúc đỡ ông lão, liếc nhanh  , thì thầm: "Tới , Cẩu Tử chuẩn  ."
Cẩu Tử giả ho, khẽ gật đầu.
Họ  bàn kế hoạch: Cẩu Tử giả  ông lão, còn Cường ca sẽ giả  tai nạn.
Khi mục tiêu đạp xe tới, Cường ca sẽ giả vờ  xe đụng gãy chân.
Sau đó, Cẩu Tử sẽ lấy cớ già yếu  đỡ nổi cháu, dụ mục tiêu đưa Cường ca  bệnh viện. Khi rời khỏi con đường , họ sẽ  tay.
Đơn giản vì con đường  quá gần khu quân đội, thêm yêu cầu từ cấp , nếu họ dám hành động ở đây,  kịp chạy   bắt !
Nếu mục tiêu  thường xuyên  con đường , họ  chẳng tốn công diễn kịch.
Không  mục tiêu  thù hận gì với cấp , c.h.é.m một nhát là xong,  bắt họ  bắt  về tra tấn.
Nhớ đến chỉ thị của cấp , Cẩu Tử rùng .
Hắn tự nhận  độc ác, nhưng so với cấp ,  còn  chút lương thiện.
Nghe tiếng xe đạp càng lúc càng gần, Cường ca và Cẩu Tử  , hít một  sâu.
Diễn tập lâu , màn kịch sắp bắt đầu!
Cường ca chắc chắn sẽ ngã ngay  bánh xe mục tiêu.
Chỉ cần mục tiêu dừng ,  sẽ bám lấy cô   tha!
Ước lượng thời gian xe đạp tới gần, Cường ca  hòn đá  mặt, chuẩn  tư thế ngã khi giẫm  đá.
Tiếng xe đạp  gần kề, Cường ca giẫm lên hòn đá, định ngã theo kế hoạch, bỗng cảm thấy một luồng gió mạnh lướt qua...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-225-lan-hanh-dong-dau-tien.html.]
Cường ca cứng đờ. Người   xa ,  còn ngã nữa ?
Lý do ngã là  gió thổi bay?
Hắn cũng thấy vô lý!
An Tĩnh đạp xe nhanh đến mức bánh xe như  bốc khói.
Khi mang thai, khứu giác cô nhạy cảm hơn, từ xa  ngửi thấy mùi hôi thối từ  đàn ông , suýt nữa nôn hết bữa sáng.
Sợ  nôn , An Tĩnh bịt mũi phóng xe qua.
Cô đạp một mạch, đến cổng trường mới đột ngột dừng .
Cô chợt nhớ  một điều.
Người già da sẽ nhăn nheo, cơ bắp mất  độ đàn hồi.
 ông lão lúc nãy,    cái m.ô.n.g căng tròn, đầy đặn thế ?
Vậy là...
Bọn họ  tới?
Và khi tới, họ mặc đồ rách rưới để khoe m.ô.n.g đầy đặn?
 là bệnh hoạn!
An Tĩnh  cổng trường,  ngoái  phía    thấy bóng , tự  lớn: "Bỗng nhiên phát hiện ông lão lúc nãy m.ô.n.g căng tròn,   đàn hồi! Già  mà m.ô.n.g vẫn  thế, đúng là giỏi!"
Triệu Tông đang theo dõi An Tĩnh, thấy cô dừng xe đột ngột, tưởng  chuyện gì, định  gần thì  thấy câu  về m.ô.n.g ông lão.
Triệu Tông: "..."
Lão Tống, vợ  để ý m.ô.n.g ông già kìa!
Đang định chia sẻ nỗi thương cảm với Vương Hoài, Triệu Tông  sang thấy mặt Vương Hoài khó coi.
Triệu Tông thở dài: "Anh cũng  ngờ em dâu   sở thích kỳ lạ thế!"
Vương Hoài gật đầu vội vàng, định bỏ  thì  Triệu Tông kéo : "Dù em dâu  sở thích  , nhưng   ai  hảo,  thông cảm chút. Bỏ  thế   ! Nhớ lời hứa với lão Tống bảo vệ em dâu mà!"
Vương Hoài giật tay Triệu Tông, "Anh  gì ? Em dâu của Nguyên Tư  sở thích gì kỳ lạ?  nào  bỏ ?"
Triệu Tông đỏ mặt, hai tay vô thức che mông,  nhỏ: "... Anh   em dâu  gì ? Em  thích m.ô.n.g ông già. Em  bảo m.ô.n.g ông già căng tròn, sờ  thích!"
Vương Hoài: "..."
Vương Hoài sững sờ một giây,  đ.ấ.m mạnh  đầu Triệu Tông: "Thích cái đầu ! Anh đúng là đồ ngốc, ông già nào mà  m.ô.n.g thế  chứ! Em  đang truyền tin, báo cho chúng   hai  đó khả nghi! Nếu    đang vội theo dõi bọn họ,   đập vỡ đầu  !"
Vân Vũ
Vương Hoài đ.ấ.m Triệu Tông vài cái, dặn bảo vệ An Tĩnh cẩn thận  vội chạy .
Triệu Tông ôm đầu đau đớn, tuy   nhưng vẫn thấy oan. Đàn ông ai   xem m.ô.n.g ông già bao giờ!
Hắn  từng quan sát m.ô.n.g ông già,    nó thế nào?
Hắn còn chẳng thèm  m.ô.n.g  nữa là!
Khoan , Vương Hoài  m.ô.n.g ông già thế nào, chẳng lẽ  từng quan sát?
Vương Hoài còn  sở thích ?
Vậy   quan sát m.ô.n.g  ?
Nghĩ đến đây, Triệu Tông đột nhiên khép chặt hai chân.
Thật là... ngại quá!