Chị dâu Chu lập tức lùi  mấy bước, run rẩy : "Ngoài việc buông vài câu bàn tán về chuyện cô  bắt cóc,    gì  , cô   đòi mạng  !"
Mọi  giật  vì tiếng hét bất ngờ của chị dâu Chu,  đó nhớ  lời của chị , đồng loạt  đầu  theo ánh mắt chị dâu Chu.
An Tĩnh đang ôm bụng bầu  phía   , mặt mày ngơ ngác: "Chị dâu Chu!  về nhà  đẻ mà chị dám bảo   bắt cóc ?!
Chị bôi nhọ danh dự  như thế,  cần đòi mạng, giờ  chỉ  xé xác chị  xem tim gan chị đen đến mức nào!
 với chị  thù hằn gì mà chị  hại  c.h.ế.t ?"
An Tĩnh mắt đỏ ngầu, giận dữ bước về phía chị dâu Chu, trông như  lao  đánh .
Thấy khí thế của An Tĩnh,   vội ngăn cản, thi  khuyên nhủ:
"An Tĩnh đừng giận, bụng bầu thế   thể đánh  !"
" đấy, giữ sức khỏe cho con quan trọng hơn!"
"Ừ đấy, nếu  oan ức thì cứ lên quân khu khiếu nại, đừng tự  động thủ!"
Các chị dâu cuống cuồng như kiến bò  chảo nóng, nhất quyết  cho đánh !
Không  họ bênh chị dâu Chu, nếu  vu oan như thế, họ cũng  xé xác chị  ngay lập tức.  lúc chị dâu Chu  những lời đó, họ đều  mặt. Nếu An Tĩnh bầu bí mà xảy  chuyện  mặt họ, họ đều sẽ  liên lụy!
Muốn đánh , ít nhất  đợi khi họ   mặt !
An Tĩnh nào  ý định đánh , cô chỉ    thấy thái độ của , thấy sự phẫn nộ khi  vu oan. Bởi thực tế cô  cố ý dẫn dắt suy nghĩ của  khác, khiến họ nghi ngờ liệu cô   bắt cóc  .
Giờ càng tỏ  giận dữ,  khác càng tin cô vô tội.
 cô  ngờ, với "sự trợ giúp" đặc biệt của chị dâu Chu, chuyện cô  bắt cóc suýt nữa  thành sự thật.
Cô  bỏ sót ánh mắt của các chị dâu khi   lúc nãy - ngoài việc thiếu chút hận ý, mức độ kinh ngạc  thua kém gì chị dâu Chu.
Tự thấy   diễn đủ để chứng minh sự trong sạch, An Tĩnh đưa túi đồ cho Tống Nguyên Tư -    từ lúc nào   sát bên cô -  hiệu cho  cầm hộ.
Để giả vờ như thực sự về nhà  đẻ,  đường về, cô  nhờ Triệu Tông mua  nhiều đồ ăn cồng kềnh ở cửa hàng cung tiêu, chất đầy một túi to tướng.
Suốt đường về, Triệu Tông giúp cô xách đồ. Đến khu gia đình,  lo ngại  khác dị nghị nên mới đưa  túi đồ cho An Tĩnh.
Tống Nguyên Tư lập tức đỡ lấy túi đồ, tranh thủ lúc đưa tay, ánh mắt  lướt nhanh khắp  An Tĩnh với vẻ thèm khát.
Nhìn gương mặt hồng hào, làn da trắng mịn và vòng bụng  to hơn  khi  ,  thở phào nhẹ nhõm.
An Tĩnh nhận  ánh mắt nồng nhiệt của Tống Nguyên Tư, ngẩng đầu mỉm  với .
Nụ  của cô khiến Tống Nguyên Tư choáng váng,  chuẩn  nhếch môi đáp  thì một giọng nữ chói tai cắt ngang:
"Cô  bằng chứng gì chứng minh  về nhà  đẻ ?"
Chị dâu Chu trừng mắt  An Tĩnh, rõ ràng cô    bắt cóc! Bị  nhục! Đã dơ bẩn  thể dơ hơn! Sao  chịu thừa nhận ?!
Còn giả vờ yếu đuối,   về nhà  đẻ,  mặt    còn tán tỉnh đàn ông để  thương hại!
Có bà  ở đây, An Tĩnh đừng hòng toại nguyện!
Bà  nhất định  vạch trần bộ mặt thật của cô !
Mẹ nó, diễn cảnh vợ chồng âu yếm ở đây để kích động ai ?!
"Ở đây  quy định về nhà  đẻ  chứng minh với  khác ?"
An Tĩnh nhíu mày, "Từ khi nào  yêu cầu  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-261-lao-nuong-danh-nguoi-dau-lam-day.html.]
"Ha ha,   bắt   nhé!"
Chị dâu Chu chỉ thẳng  An Tĩnh,  lớn: "Rõ ràng cô   bắt cóc..."
"May mà  còn giữ vé khứ hồi."
An Tĩnh lấy từ túi  hai tấm vé, tự : "Nếu , cái chậu phân của chị dâu Chu  đổ lên đầu  ."
Lời chị dâu Chu nghẹn , bà  lập tức lao tới định giật vé từ tay An Tĩnh.
Tống Nguyên Tư ôm An Tĩnh dịch sang chỗ khác, che chở cô  lưng, lạnh giọng quát: "Hoàng Thúy, bà nên  điều! Hay  mời Chu phó doanh trưởng tới, bà mới chịu   khác ?"
Chị dâu Chu như  đánh trúng huyệt, đờ đẫn  im, sợ hãi lắc đầu.
Từ vụ Tiểu Mai, chồng bà  dọn  phòng khác ngủ, bà  thể    tức giận thêm nữa!
An Tĩnh thò đầu từ  lưng Tống Nguyên Tư, đưa vé cho mấy chị dâu  gần đó, mỉm : "Các chị xem nhé, đây là vé tàu khứ hồi về nhà  đẻ của ."
Cô ngừng một chút, gương mặt phảng phất nỗi buồn: "Nếu   thói quen sưu tập vé,    thật sự  thể thanh minh ."
Vân Vũ
Thói quen sưu tập vé cái nỗi gì, hai tấm vé  cô mua riêng để bịt miệng mấy kẻ nhiều chuyện.
 từ hôm nay, cô sẽ  luôn thói quen đó.
Các chị dâu nhận vé, xem xét kỹ lưỡng  truyền tay , thì thầm: "Vé thật đấy."
Tấm vé  chuyền qua tay nhiều , thậm chí   còn cầm lên cho chị dâu Chu xem rõ ngày tháng, thông tin hành khách và chuyến tàu.
Chị dâu Chu cứng đờ, chớp mắt  tin nổi,   An Tĩnh với vẻ kinh ngạc.
Sao  thể?!
Vé  thật sự  thật, An Tĩnh thật sự về nhà  đẻ!
Vậy mấy ngày qua bà   gì?!
Nếu An Tĩnh   lên quân khu khiếu nại, hậu quả sẽ thế nào đây!
Chị dâu Chu tối sầm mặt, suýt ngã vật xuống đất, may  chị dâu trẻ  gần đó nhanh tay đỡ lấy.
Đừng  ngã  mặt !!!
Về nhà  đẻ mà còn  vu là bắt cóc, giờ ngã  mặt  thì chẳng  bắt  đền bù đến sạt nghiệp !
Đỡ chị dâu Chu  vững, chị dâu trẻ lập tức buông tay, lùi  ba bước lớn.
Lau mồ hôi trán, chị thở phào nhẹ nhõm: Tài sản ít ỏi của   bảo  !
Vừa  vững, chị dâu Tiết bất chấp tầm  còn mờ mịt, lập tức giơ tay về phía An Tĩnh: "Em An Tĩnh, chị sai , em  thể tha thứ cho  chị ngu ngốc  ..."
"Chị thật sự   sai,  chỉ sợ hậu quả mới nhận sai, chị tự hiểu."
Tống Nguyên Tư lạnh lùng ngắt lời: "Hoàng Thúy, đây    đầu chị  tổn thương An Tĩnh, cũng    đầu chị xin ."
Nói xong,  ôm An Tĩnh  về nhà: "An Tĩnh, về nhà thôi."
An Tĩnh nhận  tấm vé  đưa vội, gượng  với chị dâu Tiết.
Chị dâu Tiết mắt ngấn lệ, gật đầu với An Tĩnh, vẫy tay  hiệu cô về nhà .
Chị dâu Chu run lên vì câu  đầy ẩn ý của Tống Nguyên Tư, định đuổi theo hỏi rõ nhưng cánh tay  ai đó kéo .
Chị dâu Tiết mặt lạnh như tiền, giọng đầy khó chịu: "Hoàng Thúy, lão nương đánh  đau lắm đấy!"