An Tĩnh đẩy nhẹ Tống Nguyên Tư, "Nguyên Tư, rốt cuộc    ?"
"... Được."
Tống Nguyên Tư nghẹn lời, "Trưa mai  đổi xong  đưa cho em."
An Tĩnh bấm ngón tay tính toán, "Bây giờ vẫn còn là buổi trưa, cố gắng tối nay đưa cho em nhé. Ngày mai nghỉ, em   phố mua sắm."
"... Ừ."
An Tĩnh chợt nhớ  điều gì đó, "À đúng , Triệu Tông bọn họ  hai ngày nữa mới   ?"
Tống Nguyên Tư gật đầu.
An Tĩnh hào hứng vỗ tay, "Vậy em  thể nhờ Triệu Tông bọn họ lên núi bắt thỏ với gà rừng giúp em  ?"
"... Anh sẽ  với họ."
Nhận  câu trả lời  ý, An Tĩnh vui mừng ôm lấy cánh tay Tống Nguyên Tư, ánh mắt lấp lánh  , "Nguyên Tư,  thật !"
Tống Nguyên Tư  gượng, "Anh là chồng của em mà, đây đều là việc  nên ."
Anh thích  An Tĩnh khen , chỉ là hai chữ "thật " , nếu  xuất hiện trong ngữ cảnh  thì còn  hơn.
Vội vàng dặn dò Tống Nguyên Tư những phiếu  cần, An Tĩnh bước nhanh về phía bếp, cô  nhanh chóng chuẩn  bữa tối.
Ăn sớm một chút, Tống Nguyên Tư  thể sớm lên đơn vị đổi phiếu.
Tống Nguyên Tư  theo bước chân vội vã của An Tĩnh, thở dài một tiếng  lập tức đuổi theo.
Anh vẫn  thuyết phục  An Tĩnh mua cho  một phần.
Trong lúc hai  nấu ăn, Tống Nguyên Tư vắt óc nghĩ cách đưa chủ đề về bản ,  lẽ vẫn còn chút áy náy, nên mỗi khi chủ đề  mở , những lời còn  liền  chìm  tiếng xào nấu và tiếng lửa cháy lách tách.
Trong tâm tư lòng vòng của Tống Nguyên Tư, mỗi một động tĩnh nhỏ đều khiến  co rụt   cái vỏ mang tên "danh dự đàn ông".
Anh luôn cảm thấy những thứ xin    là quà tặng.
Vân Vũ
Dù  liên tục ám chỉ.
 dù  ám chỉ thế nào,  cũng  thể khiến An Tĩnh tỉnh ngộ!
Những thất bại liên tiếp khiến ánh mắt Tống Nguyên Tư trở nên u oán.
Em ơi, em  thể  chồng em một chút ?
Anh cũng cần sự quan tâm của em!
Mang theo tâm trạng khó chịu , hai  ăn cơm, Tống Nguyên Tư  thở dài  ăn xong bữa cơm chỉ  vị chua.
Vừa đặt bát xuống, Tống Nguyên Tư liền thấy An Tĩnh cầm lấy bát của .
Anh sững , An Tĩnh định... rửa bát?
Cô    ghét rửa bát nhất ?
Lại vội vàng thúc   như ?
An Tĩnh thực sự  vội, một tay cầm hai cái bát, tay  đẩy Tống Nguyên Tư, "Nguyên Tư,    , nhớ chuyện em dặn nhé."
Tống Nguyên Tư  An Tĩnh đẩy  cửa với khuôn mặt vô hồn, chỉ khi  tiếng cửa đóng sầm  lưng,  mới tỉnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-293-am-muu-nho-nho-cua-tong-nguyen-tu.html.]
Quay đầu  cánh cửa  đóng chặt, Tống Nguyên Tư thở dài một  dài, bước  với bước chân nặng nề.
Chìm đắm trong cú sốc lớn khi An Tĩnh  để mắt đến , Tống Nguyên Tư   quên mất việc gọi đồng đội - Đoàn trưởng Tiết cùng .
Tội nghiệp Đoàn trưởng Tiết, ôm lòng tin  Tống Nguyên Tư  đợi  cửa nhà suốt buổi trưa, cuối cùng giữa việc trễ giờ và tình bạn, ông vật lộn chọn tình bạn - kết quả là khi gõ cửa nhà An Tĩnh mới   bạn Tống Nguyên Tư   từ lâu.
 như dự đoán, Đoàn trưởng Tiết  chạy  chửi rủa suốt đường nhưng vẫn trễ giờ.
Bị Đoàn trưởng Tiết đánh thức, An Tĩnh giúp ông trút giận bằng vài lời phàn nàn về sự  đáng tin của Tống Nguyên Tư,  ngay lập tức tập trung  việc chuẩn  đồ gửi cho thầy và Sở Thừa.
An Tĩnh lấy sổ tay , bắt đầu liệt kê từng món một.
Biết thầy bất tiện trong việc nấu nướng và gửi đồ, ngoài các loại đặc sản núi rừng  thể bảo quản lâu và đồ dùng sinh hoạt mua  ở hợp tác xã, An Tĩnh tập trung ngay  các loại mắm thịt và gà, thỏ sấy khô ở đây.
Gà và thỏ sấy khô ở đây thực sự là tuyệt tác, ăn  dai.
Đặc biệt là gà sấy, hầu hết đều là gà rừng.
Hương vị khác hẳn gà nhà, độc đáo vô cùng, cô ăn một  là nhớ mãi.
An Tĩnh chỉ  đến hai món   khi  vợ Đoàn trưởng Tiết chia cho gà và thỏ sấy khô.
 cô và Tống Nguyên Tư thường chỉ ăn thịt tươi, hầu như con thú nào Tống Nguyên Tư bắt , hai  đều ăn hết ngay.
Lần  bắt  gà rừng và thỏ  núi, cô cũng định  sấy khô, nhưng thịt  kịp khô, cô  thèm quá nên lén lấy một con ăn.
Cứ thế, trưa một con, tối một con,   từ lúc nào cô  ăn hết.
Vì , giờ cô chỉ  thể  đổi gà và thỏ sấy khô.
Đổi trực tiếp bằng phiếu thịt? Cô  nỡ,  phiếu thịt  hạn   mắm thịt còn  đủ!
Vì , cô chỉ  thể nhờ  Triệu Tông bọn họ.
Cô định dùng gà rừng và thỏ tươi mà Triệu Tông bọn họ bắt  để đổi,  đó thêm một ít phiếu sinh hoạt, chắc chắn sẽ   đổi gà và thỏ sấy khô dành để ăn Tết cho cô.
Liệt kê xong, An Tĩnh kiểm tra  một  nữa  sang nhà vợ Đoàn trưởng Tiết.
Ở đây, cô  quen bằng vợ Đoàn trưởng Tiết, việc đổi gà và thỏ sấy khô cần nhờ cô  giúp giới thiệu.
Vợ Đoàn trưởng Tiết đang ở nhà đan áo len cho ba đứa con, thấy An Tĩnh đến,  mục đích của cô, liền bỏ cuộn len xuống, hào hiệp đồng ý ngay.
Về gà và thỏ sấy khô, vợ Đoàn trưởng Tiết  trong khu gia đình  nhiều nhà , nhưng An Tĩnh cần  lượng lớn, nếu đổi trực tiếp bằng gà rừng và thỏ bắt  núi, cô lo sẽ   bàn tán,  gây phiền phức.
Thú rừng  núi   chủ, ở đây cũng  cấm săn bắn, nhưng nếu bắt quá nhiều một lúc, thậm chí còn đem đổi, khó tránh khỏi  kẻ ghen tị.
Vì ,  một hồi bàn bạc, hai  quyết định đợi Triệu Tông bọn họ bắt  thú,  trực tiếp mang đồ sang làng gần đó đổi.
Được vợ Đoàn trưởng Tiết hào hiệp giúp đỡ, An Tĩnh hào hứng cùng cô  đan len suốt buổi chiều.
Khi Đoàn trưởng Tiết và Tống Nguyên Tư trở về, An Tĩnh vẫn đang ở nhà vợ Đoàn trưởng Tiết đan len.
Đoàn trưởng Tiết bước  với khuôn mặt lạnh lùng, thấy An Tĩnh và vợ  trong sân, vẻ lạnh lùng lập tức tan biến, "Ồ, hai  đang đan len ? Cái An Tĩnh đang cầm là đan cho Tiểu Đản  ?"
Đoàn trưởng Tiết  tươi, hào hứng  cuộn len trong tay vợ, "Vợ, em đang đan cho  ?"
Vợ Đoàn trưởng Tiết  trả lời, mà hỏi ngược , "Lúc nãy em thấy Tống Nguyên Tư    chuyện với ,    thèm đáp ? Còn giữ bộ mặt lạnh như tiền ?"
Đoàn trưởng Tiết ngừng , giọng trầm đục, "Chuyện đàn ông, đàn bà đừng hỏi!"