Lão sư nén lòng xúc động, run run tay từ từ mở gói hàng, cúi đầu tìm kiếm phong thư bên trong.
Theo từng chút một, gói hàng dần lộ   mắt  , tiếng thán phục cũng dần vang lên.
"Chà, hình như  thấy món gà khô và thỏ khô đặc sản quê  !" Người  mắt đỏ hoe, cảm thán một cách vô thức, "Đã năm sáu năm    từng thấy  món !"
" hình như thấy cả hạt thông và hạt dẻ nữa,   cũng  gói như thế  mà gửi đến!"
"Còn  mộc nhĩ và nấm khô nữa!"
"Thêm cả hạt óc chó và hạt dẻ nữa!"
"Mấy hộp hoa quả đóng hộp   mà đen thế,  còn bóng loáng nữa?"
"Bóng loáng? Chắc là  thành tương !"
" là tương đấy,  mà nuốt nước miếng! Màu  chấm với bánh ngô chắc ngon lắm!"
"Nhiều dầu thế, chắc ngon lắm,  còn dễ  ngoài nữa.    hình như thấy cả một bó bàn chải và kem đánh răng thế ?"
"À,  cũng   ngoài, bảy ngày    nè, bụng đầy ắp luôn!  ngoài mấy thứ các  kể,  còn thấy cả dầu gội đầu và kem dưỡng da nữa!"
" cũng   ngoài!"
"Nói gì thế, ở đây ai chẳng   ngoài chứ?  đang ăn cơm đấy, đừng nhắc mấy thứ bẩn thỉu  nữa."
" đấy, đúng đấy,  tiếp tục bàn về gói hàng !"
"Cái gói hàng  hình như ngoài giấy vệ sinh , thứ gì cũng !"
"Chuẩn đấy, đầy đủ quá, gói hàng  chẳng khác nào một cửa hàng nhỏ!"
"Thế thì tiêu , cô học trò thật thà của lão Dư đúng là gửi hết đồ dùng mùa đông của nhà  đến !"
Nghe xong câu ,    , đồng loạt   với vẻ đồng lòng.
Trong lúc họ trò chuyện, lão Dư  tìm thấy thư và đang háo hức , nhưng họ  định đợi lão Dư  xong.
Đồ trong gói hàng nhiều và đầy đủ đến mức  cần  cũng  cô bé thật thà   gửi hết gia sản của  đến!
Vân Vũ
Dù   lấy, nhưng họ  thể chiếm phần ăn mùa đông của một đứa trẻ !
Cuộc sống của con bé ở nhà cũng chẳng dễ dàng gì, họ  thể lợi dụng sự ngây thơ của con bé!
"Mọi    thế?"
Lão sư đặt lá thư xuống, gọi họ , "Đồ đạc nặng thế ,   bỏ  hết là  g.i.ế.c c.h.ế.t hai thầy trò chúng  ?"
"Hả? Không gửi  cho con bé ?"
"Con bé  , đây là đồ để cho chúng  ăn!"
Mọi   im,  lão Dư với ánh mắt khó tin, "Lão Dư, đây là gia sản của con bé đấy, mà con bé  là học trò của ông, ông nỡ lòng nào ăn ?"
Một đám  ngoài như họ còn  nỡ lừa con bé, huống chi ông là sư phụ,   thể vô tâm đến thế?
Lão sư ngượng ngùng, ngón tay bứt rứt, hắng giọng : "Con bé  trong thư ,   tiêu hết gia sản ,   khi gửi thư,  và Sở Thừa  gửi cho con bé một ít tiền và phiếu, con bé dùng  tiền đó mua đồ gửi  cho chúng ..."
Lời lão sư  dứt,    ào ào chạy .
"Các đồng chí nhanh lên, đây là tiền của lão Dư và tiểu Sở!"
"Ha ha  thế thì tha hồ mà ăn thôi!"
"Vậy   thể ăn nhiều hơn một chút!"
Đám đông ào đến bao vây lão sư và Sở Thừa đang  xổm bên gói hàng.
Nhìn những ánh mắt thèm thuồng như sói đói xung quanh, lão sư suýt nữa tức đến méo miệng.
Tổng kết  là tiền của học trò thì  gửi về, tiền của ông thì  thể ăn thoải mái ?
Lũ già   mà   ngại là gì thế!
Lão sư nguyền rủa trong lòng một hồi,  chỉ định mấy thanh niên trẻ hơn khiêng gói hàng đến nhà ăn.
Ông định để phần lớn đồ ở nhà ăn, để   trong căn cứ cùng cải thiện bữa ăn.
Khi gói hàng  nhấc lên,    ha hả đuổi theo.
Miệng thì  thèm thuồng, nhưng tay   quy củ, từ lúc bàn tán đến lúc  ăn nhiều,  một ai tự ý chạm  gói hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-301-su-phan-khang-cua-so-thua-troi-day.html.]
Nếu lão Dư  chia, họ tuyệt đối  tự lấy, nhiều nhất chỉ là dùng nước miếng nhấn chìm lão Dư mà thôi.
Gói hàng   nhấc lên, lão sư cũng  ha hả định  theo để phân phát đồ.
Vừa   hai bước, phát hiện Sở Thừa bên cạnh   theo, lão sư ngạc nhiên  đầu, thấy Sở Thừa mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu  nguyên tại chỗ, ánh mắt đăm đăm  tấm ảnh trong tay.
Tấm ảnh?
Tấm ảnh!
Lão sư lập tức  chôn chân,   chạy đến chỗ Sở Thừa.
Thấy lão sư chạy tới, Sở Thừa đưa tấm ảnh cho ông, giả vờ bình tĩnh : "Ảnh chụp chung của An Tĩnh và cái tên đồ  rể đen bạc đó."
Tay lão sư đang định nhận ảnh bỗng dừng , bản năng   mắt Sở Thừa.
Sở Thừa cúi mắt tránh ánh  của lão sư, khẽ : "Thầy ơi, em   , từ khi đến đây em   sẽ  ngày ."
Lão sư thở dài, cái dáng vẻ của Sở Thừa  giống   chút nào!
 nếu khuyên Sở Thừa  cướp  yêu của tên đồ  rể đen bạc , thì ông mới thực sự " "!
Người nhà họ Dư   chuyện bất nhẫn như thế!
Vỗ vai Sở Thừa, lão sư  nhận ảnh  : "Thầy tin em,   chuyện sẽ  thôi."
Sở Thừa gật đầu, khẽ đáp.
Tưởng rằng  an ủi  học trò yếu lòng, lão sư háo hức xem ảnh.
Chà, cái tên đồ  rể đen bạc  cũng  chút bản lĩnh đấy!
Đủ đen bạc!
Ôi, cô bé An Tĩnh của ông bụng  bốn năm tháng  mà  vẫn gầy thế?
Cái mặt tròn xoe mà giờ thành mặt nhỏ xíu !
  An Tĩnh  vẫn  vui, tinh thần , cuộc sống chắc cũng  tệ lắm.
Tốt quá, An Tĩnh đang .
Trong ba  họ, ít nhất cũng  một  hạnh phúc.
Lão sư , tay vô thức sờ lên ngực, chỉ khi chạm  cái bấm móng tay qua lớp áo, trái tim treo lơ lửng mới dần trở về vị trí cũ.
Lão sư  An Tĩnh một  nữa,  mới chú ý đến Sở Thừa bên cạnh.
Lúc , Sở Thừa  bình tĩnh , cũng đang  xem ảnh, phát hiện lão sư  , còn  hỏi  chuyện gì.
Lão sư khó hiểu chớp mắt, trong lòng tự hỏi  chăng lúc nãy thấy Sở Thừa mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu là do  già  mắt kém.
"Thầy?"
Thấy lão sư  im, Sở Thừa lo lắng hỏi thêm.
Lão sư bừng tỉnh, "Không  gì, lúc nãy thầy chỉ  hỏi em, em tìm thấy tấm ảnh  ở  ? Thầy nghĩ phong thư của An Tĩnh   rách,  ảnh  ở trong tay em?"
"Bởi vì ảnh   trong phong thư."
Sở Thừa lạnh lùng , "Ảnh  gói riêng trong phong bì của tiệm ảnh  bỏ ."
Tại   gói riêng?
Ai là  gói riêng?
Mục đích của việc  là gì?
Nghĩ đến đây, lòng lão sư thắt , liếc  thần sắc của Sở Thừa, "Em xem , ảnh vẫn còn trong phong bì của tiệm ảnh, An Tĩnh gửi cho chúng  nhiều đồ thế .
Có thể là lúc thu dọn đồ vô tình bỏ nhầm ,  chắc là cái tên đồ  rể đen bạc đó cố ý bỏ .
Hắn  dù  cũng là quân nhân,  thể  chuyện  chính đáng như thế !"
Sở Thừa cúi mắt  đáp.
Không thể  ư?
Hắn  cảm thấy cái tên Tống Nguyên Tư  chắc chắn   chứ?