"Cô cứu mạng ."
Giọng Tiểu Hoa bình thản, "Cô cứu mạng em gái . Nếu tiền sính lễ mà chồng đưa, em gái c.h.ế.t vì bệnh từ lâu ."
"Ba khi giao đàn em cho . là lớn duy nhất trong nhà, thể em gái c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn mắt, cũng thể đàn em ăn vỏ cây để qua đêm."
" thể đủ công điểm, thể nuôi gia đình, cũng cứu em gái đang ốm. Vì , bán chính với một cái giá cao, cao đến mức tiền đó đủ để các em lớn lên, và tự nuôi sống bản ."
" chị đang thương , nhưng cuộc sống của bây giờ thực sự . thể ăn no một nửa, em gái lớn, em gái út và em trai đều thể sống khỏe mạnh. mãn nguyện lắm ."
"Còn những khổ cực , khi nhận tiền đó, sẽ đối mặt với điều gì. Đó là thứ đáng nhận."
An Tĩnh im lặng một lúc, khẽ : "Trẻ con giữ nhiều tiền như dễ khác để ý. Em sắp xếp thỏa tiền đó cho chúng ?"
Tiểu Hoa gật đầu: "Dạ, em giao tiền cho đội sản xuất giữ. Số tiền để một phần nhỏ, phần lớn còn đổi thành lương thực. Các em em mỗi tháng sẽ đến đội sản xuất nhận gạo và tiền."
"Hơn nữa, đội sản xuất mỗi nửa năm sẽ đối chiếu sổ sách với em một . Em gái lớn cũng thường thư báo tin. Thêm nữa, em lấy chồng là quân nhân, nên ai dám tham lam tiền của các em em . An lắm ạ."
An Tĩnh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì quá."
Tiểu Hoa nở một nụ với An Tĩnh, ánh mắt chút lo lắng: "Vậy cô An... cô mua con gà rừng của em ạ?"
Phiêu Vũ Miên Miên
Cô thực sự cần tiền .
Ban đầu, cô nghĩ rằng ngay cả cơm cũng đủ ăn, thêm việc bây giờ thi đại học, ngay cả những thành phố học hết cấp ba cũng lên rừng thanh niên tri thức, nên cô cho rằng việc học hành quan trọng.
Khi ba còn sống, cô và em gái lớn học vài năm, đều chữ.
Đợi đến khi em trai và em gái út lớn hơn một chút, để em gái lớn dạy chúng vài chữ, tên là .
khi theo chồng rời khỏi ngôi làng, thành phố, tàu hỏa, đến khu quân đội, cô chợt nhận việc học thực sự quan trọng.
Hóa , ngôi làng mà cô từng cho là lớn, chỉ là một góc nhỏ bé.
Hóa , thế giới bên ngoài khác với trong làng.
Các em cô nên bước ngoài để ngắm.
Đời cô lẽ chỉ dừng ở đây, nhưng các em cô vẫn còn nhiều cơ hội khác.
Cô nhất định tìm cách để cho các em học, để chúng lặp cuộc đời của thế hệ .
Dù hạ cầu xin, cô cũng cam lòng!
"Chị thể mua gà rừng của em."
Thấy mặt Tiểu Hoa tái , An Tĩnh vội giải thích: "Hiện tại phép giao dịch mua bán bằng tiền tư nhân. Chị thể trực tiếp đưa tiền cho em, chỉ thể dùng vật phẩm để trao đổi."
"Chị thể cho em một phiếu hiếm, như phiếu vải, phiếu bông, phiếu đường, phiếu thịt, phiếu công nghiệp... Em thể gửi những phiếu về nhà cùng thư."
"Những phiếu quý, ở nông thôn chắc chắn sẽ cần."
Lời của An Tĩnh dừng ở đó, thông minh chắc chắn sẽ hiểu ý cô.
Nhìn thấy sắc mặt Tiểu Hoa trở bình thường, An Tĩnh thấy lòng nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-307-tieu-hoa-tieu-hoa.html.]
Hoàn cảnh của Tiểu Hoa đúng là khiến xót xa, nhưng cô sẽ dùng bản để đánh cược.
Một là cô thể xác nhận lời Tiểu Hoa thật , hai là cô lo lắng bà lão họ Cao hoặc ai đó sẽ tố cáo cô.
Khu quân đội rộng lớn, qua tấp nập, ai đó trốn trong góc nào đó thấy hai họ giao dịch tiền bạc.
Nếu ưa họ, tố cáo lên, cô sẽ lãnh đủ cùng đứa con trong bụng.
Tất nhiên, cô dám dùng những phiếu hiếm để đổi gà rừng cũng vì thầy giáo và Sở Thừa gửi cho cô nhiều phiếu.
Ba dồn một cô tiêu, thoải mái lắm.
Hai nhanh chóng thống nhất loại phiếu nào sẽ đổi, An Tĩnh về lấy phiếu.
Khi cô mang phiếu , thấy Tiểu Hoa đặt bó củi xuống đất, nhanh nhẹn lôi từ trong đó một con gà rừng buộc mỏ.
Nhìn thấy tờ phiếu trong tay An Tĩnh, mắt Tiểu Hoa sáng rực, đưa ngay con gà về phía cô: "Cô An, cô kiểm tra , đủ ba cân đấy ạ!"
An Tĩnh đưa tay nhận gà, trao phiếu cho Tiểu Hoa: "Nhìn cỡ con gà là chắc chắn đủ ba cân ."
Vừa nhận gà, An Tĩnh giật vì con gà đột ngột giãy giụa, thốt lên: "Ôi, con gà khỏe thật, suýt nữa thì tuột tay!"
Tiểu Hoa cúi đầu đếm phiếu, ngẩng lên: "Cô An yên tâm , em buộc gốc cánh gà bằng dây cỏ , nó bay ."
Khi con gà giãy giụa, An Tĩnh cũng thấy sợi dây cỏ giấu lông gà, liền quan sát kỹ hơn.
Quan sát xong, cô phát hiện con gà hề vết thương nào.
Những con gà rừng họ bắt đây thường đập bằng đá, gậy, hoặc bắt trực tiếp, nên ít nhiều đều thương tích.
con gà trong tay cô khỏe mạnh, tràn đầy sức sống!
An Tĩnh tò mò hỏi: "Tiểu Hoa, đây chúng chị bắt gà về thường nửa sống nửa chết, em bắt con gà khỏe thế ? Có bí quyết gì ?"
"Nếu tiện thì thôi nhé."
"Có gì ạ, em dùng cách bắt chim trong làng thôi, gì giấu cả."
Tiểu Hoa giấu phiếu đế giày, : "Dùng một cái que nhỏ buộc dây chống lên một cái rổ úp ngược, rổ đặt ít thức ăn để dụ chim đến."
"Khi chim đến ăn, đang núp gần đó giật dây, que đổ xuống, rổ úp và bắt chim."
"Cách bắt chim mà chúng thương, chỉ cần cẩn thận lúc mở rổ kẻo chim bay mất."
An Tĩnh tưởng tượng cảnh đó, bỗng hỏi: "Hôm nay em núp trong tuyết bao lâu?"
Tiểu Hoa suy nghĩ một chút: "Khoảng hơn một tiếng thì bắt . Trời tuyết, gà rừng gì ăn, nên bắt khá nhanh."
"Hơn một tiếng mà gọi là nhanh?"
An Tĩnh kinh ngạc: "Hôm nay nhiệt độ âm tám chín độ, em mặc phong phanh trong tuyết chờ gà, sợ cảm lạnh ?"
"Tiểu Hoa, phụ nữ lạnh chỉ dễ cảm, nổi cước, mà còn dễ hàn tử cung. Hàn tử cung nặng thậm chí thể dẫn đến vô sinh đấy!"