“Tại ?”
Tề Lạc chậm rãi lấy khăn tay lau nước mắt mặt, khẽ : “Đương nhiên là vì cô , Chung Diệu Diệu, cô thực sự nghĩ rằng khi tay cô nhuốm m.á.u bao nhiêu mạng , chỉ cần cải tạo hai mươi năm là xong chuyện .
Hai mươi năm thôi, mới chỉ là bắt đầu thôi.
Chung Diệu Diệu, mạng sống của cô chính là do cha cô dùng mạng của họ đổi lấy đấy!”
Chung Diệu Diệu sửng sốt đến mức gần như thốt nên lời, “... Mạng của họ? Không thể nào! Cha dùng tiền bạc, chức vụ cùng công lao để đền bù mà?
Biết bao tiền của, chức vụ cao như thế, công lao nhiều như thế đều giao nộp hết, thể còn dùng mạng sống của họ?”
“Bởi vì chúng đồng ý!”
Tề Lạc mắt ngấn lệ, gào thét: “, cha cô cho chúng nhiều tiền, còn sắp xếp công việc cho chúng , điều kiện của ông đúng là giàu sang phú quý mà bình thường như dám mong!
dù giàu sang đến , dù khó đến mấy, đó cũng chỉ là tiền mạng của em gái !
Tề Lạc dù c.h.ế.t cũng tiêu một xu từ tiền mạng của em gái !”
Bị biểu cảm dữ tợn của Tề Lạc dọa đến co rúm , Chung Diệu Diệu như chợt nhớ điều gì, khẽ : “... cuối cùng ký giấy hòa giải mà, cha rõ ràng với rằng nhận sự tha thứ từ tất cả .”
“Hừ, đó là vì cô một cha , cha cô vì cô thật sự thể bỏ qua cả thể diện.”
Tề Lạc biểu cảm như đang hồi tưởng, “Cha cô trông thật uy phong! Người bình thường như chúng cả đời chắc chẳng mấy cơ hội gặp ở vị trí như cha cô.
Thế mà, một ở vị trí cao như , vì cô thể cúi thấp hèn như một con ch.ó để cầu xin chúng !
Hôm đó, cha cô đặt ở vị thế thật thấp, hèn mọn chẳng khác gì những cô thấy ở nông trại .
Chung Diệu Diệu, cô hẳn quen thuộc với thái độ của những ở đây nhỉ?
Cha cô ngày hôm đó đối diện với chúng , còn hèn mọn và nhút nhát hơn cả những ở đây nữa, đến kẻ thù như cũng khỏi xót xa cho ông .”
Chung Diệu Diệu ngây một lúc, bật nức nở.
“Im miệng!”
Tề Lạc trừng mắt dữ tợn Chung Diệu Diệu, rút từ lưng một con d.a.o chĩa cô, quát: “Mới chỉ bắt đầu thôi mà, tiểu thư vỡ vụn quá sớm !”
Chung Diệu Diệu dọa đến nỗi tiếng ngừng bặt, đầy nước mắt Tề Lạc với ánh mắt kinh hãi.
Thấy Chung Diệu Diệu ngoan ngoãn, Tề Lạc tiếp tục hồi tưởng: “Tiền nhà cô cũng thật nhiều, cả đời từng thấy nhiều tiền như thế.
Những xấp tiền lớn chất đống, đến mức mắt chúng hoa lên đếm nổi.
Giàu sang quả thật mờ mắt , trong chúng quả thật vì tiền tài, vì công việc, vì những lợi ích cha cô hứa hẹn, mà đồng ý hòa giải với cha cô.
đó rốt cuộc chỉ là thiểu , phần lớn chúng chỉ cô chết, chỉ cô xuống địa ngục chuộc tội cho nhà chúng !
cha cô cũng thật là nhân vật, lũ chúng màng tiền tài danh lợi, cuối cùng ông mài mòn từng một để đồng ý.
cha cô thuyết phục những khác như thế nào, nhưng ông thuyết phục , cô ?”
Chung Diệu Diệu lập tức lắc đầu, cô , từ sâu trong lòng cô sợ hãi câu trả lời đó, nhưng cái lắc đầu dở dang dừng bởi lưỡi d.a.o áp sát má.
Không thấy cảnh tượng đẫm m.á.u như mong đợi, Tề Lạc đầy tiếc nuối, dùng mũi d.a.o sắc nhẹ nhàng lướt vài đường má Chung Diệu Diệu, khẽ : “Nói , cô .”
Chung Diệu Diệu dám thở mạnh, nghẹn ngào: “ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-313-ly-do-cha-me-nha-ho-chung-tu-sat.html.]
Cô dám , lực ấn của mũi d.a.o má với cô rằng nếu cô dám từ chối, lưỡi d.a.o sẽ lập tức rạch sâu mặt cô.
Gã đàn ông đúng là một tên điên!
Hắn thực sự rạch nát mặt cô!
Tề Lạc khẽ , tiếng khiến Chung Diệu Diệu rùng , và câu tiếp theo khiến trái tim cô như c.h.ế.t lặng:
“ thực sự cha cô quấy rầy đến phát mệt, nên với cha uy phong của cô rằng: ‘Quỳ xuống cầu xin , sẽ cân nhắc’.
Và cha cô chút do dự quỳ xuống.”
Nhìn khuôn mặt trắng bệch một giọt m.á.u của Chung Diệu Diệu, Tề Lạc thêm: “Đó là ngay cổng khu nhà chúng , cả khu đều thấy cha cô quỳ gối mặt .
Chung Diệu Diệu, cô đau lòng khi thấy cha ngoài năm mươi, ở vị trí cao, uy phong cả đời của như thế?”
Phiêu Vũ Miên Miên
Không đợi Chung Diệu Diệu trả lời, Tề Lạc tự : “ đau lòng. và cha cô, một vì em gái từ thủ đoạn, một vì con gái gì .
Cha cô đối với cô cũng chẳng kém gì đối với em gái , chúng đều là những kẻ đáng thương.
Nên mềm lòng, đòi một khoản tiền lớn từ ông , ký giấy hòa giải.
là cuối cùng ký giấy hòa giải, cha cô lúc đó nhẹ nhõm.
ông quá sớm, chỉ đang lừa ông thôi.”
Tề Lạc dùng d.a.o vỗ nhẹ má Chung Diệu Diệu, “ thể dễ dàng tha thứ cho cô chứ, nên đến nông trại việc.
Chuyên phụ trách khu vực của cô, cô hãy sống thật tay trong hai mươi năm nhé.”
Chung Diệu Diệu đến mức còn nước mắt, giọng khàn đặc: “... Anh vẫn cho tại cha tự sát vì ?”
“Chuyện ban đầu cũng , nhưng khi đến nông trại gặp một quen thì hiểu.”
Tề Lạc thản nhiên dùng d.a.o vẽ lên mặt Chung Diệu Diệu.
“Bởi vì một cha đáng thương cô cướp con gái nhất quyết đòi mạng của cô, nên cha cô hứa với ông dùng mạng đổi mạng để tờ giấy hòa giải đó.
Cha cô đối với cô thật , lo sợ cô đến nông trại sẽ sống nổi, nên đặc biệt thương lượng với ông để c.h.ế.t muộn hơn nửa năm.
cha chỉ mong cô sống yên, thể đồng ý chứ? Ban đầu, khi cô đến nông trại, cha cô c.h.ế.t .
Là cô lén tìm đến cha , dùng mạng của bà để đổi lấy cho cha cô thêm nửa năm sống.
Vì , Chung Diệu Diệu, khi nào chịu nổi chết, hãy nhớ hình ảnh cha cô quỳ gối cầu xin, nhớ hình ảnh cha cô vì để cô sống mà cùng tự sát.
Mạng sống của cô là do cha dùng tất cả đổi lấy, cô phép c.h.ế.t !
Cô nhất định , sống thật .”
Chung Diệu Diệu mặt mày đờ đẫn, đến cả má rạch cũng nhận , “... , sống.”
“ , cô nhất định sống, thì trò chơi sẽ vui .
Để cha cô yên lòng , cố nhẫn nhịn suốt nửa năm, nhưng giờ thì , cuối cùng cũng thể bắt đầu trò chơi chuộc tội.”
Ánh mắt Tề Lạc Chung Diệu Diệu tràn đầy ác ý, “Đừng lo, tiền chữa bệnh cho cô, chuẩn sẵn .”