Thập Niên 70: Vợ Xinh Đẹp Quyến Rũ Được Quan Quân Sủng Tận Trời - Chương 432: Lưu Chiêu Đệ?

Cập nhật lúc: 2025-07-18 05:49:12
Lượt xem: 99

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông lão đột nhiên đưa tay lên ôm lấy đầu, cố gắng lấy bình tĩnh, tự nhủ lòng an ủi bản .

Không , tàu đông như thế , nhân viên soát vé lo cho nhiều , chắc nhớ đến .

Khi thấy nhóm nhân viên soát vé khó khăn lách qua đám đông tiến đến và lập tức vây quanh An Tĩnh cùng Tống Nguyên Tư, ông lão thở phào nhẹ nhõm, định lợi dụng lúc nhân viên phát hiện để lén trèo xuống giường.

Ý định của ông lão , nhưng khi ông định bước chân xuống, bỗng phát hiện đôi giày đang xỏ hờ ở gót chân bốn bàn tay nhỏ bé giật phăng .

Nhận ánh mắt của ông lão đang , Trừng Trừng và Triệt Triệt đồng loạt nhoẻn miệng ngọt ngào, ném mạnh đôi giày hôi hám xuống gầm giường.

Phiêu Vũ Miên Miên

Xong việc, hai đứa trẻ thuận tay lau tay chiếc áo ngoài sạch sẽ của ông lão, đó nhanh nhẹn len lỏi qua đám đông bằng hình nhỏ bé của .

Ông lão xuống đôi chân trần trụi, theo hai đứa trẻ song sinh chạy xa, lập tức hiểu dụng ý xa của chúng.

Hai đứa nhóc thể xuống giường!

ông thể vì giày mà dám bước chân xuống đất chứ?

Chúng nó đúng là coi thường !

Ông lão tức giận dậm chân xuống đất, bỗng nhiên bên tai vang lên giọng của nhân viên soát vé:

“Này, chỉ cho ông chỗ của mà, ông nhầm chỗ thế ?”

Nhân viên soát vé bác sĩ yêu cầu đặt An Tĩnh xuống giường, liếc quanh toa tàu, lập tức trông thấy ông lão đang dựa thành toa, nhịn lên tiếng.

Nhìn ông lão trần chân giường , nhân viên soát vé nhíu mày, “Ông ơi, vì vé giường ghi tên ông mà ông cởi giày lên giường khác . Hành động của ông là đúng, dễ gây mâu thuẫn. Hay ông định chọc giận đổ cho cái tên ?

Vị đồng chí thấy ông khỏe, bụng đổi chỗ cứng của lấy giường cho ông, ông mới toa giường . Ông thể vì bản thoải mái mà dùng vé của để cởi giày bừa lên giường khác .

Trên tàu cấm cởi giày, nhưng ông cởi giày lên giường khác thì cũng nghĩ đến cảm nhận của họ chứ?

Ông thử nghĩ xem, nếu ông mua một cái giường, kịp lên thấy khác cởi giày dẫm lên, ông thấy ghê ?

, nếu ông thực sự cởi giày, xin mời ông sang chỗ của mà thoải mái... Ôi trời, cô gái trẻ lên giường của ông lão gì thế?”

Nhân viên soát vé cô gái trẻ mắt tròn xoe đang giường bên cạnh, khuôn mặt nhăn nhó càng thêm nhăn nhó.

“Cô gái , mời cô lập tức trở về chỗ của !”

Bị mắng, cô gái run rẩy giơ ngón tay nhỏ chỉ về phía ông lão, giọng nghẹn ngào như sắp , “Em cướp chỗ, đây là chỗ em bù tiền để đổi với ông lão . Ông chủ động đổi với em, còn thu của em gấp ba chênh lệch giá nữa!”

“........”

Lời cô gái dứt, cả toa tàu chìm im lặng đáng sợ.

Mọi lập tức hiểu sự tình, và vô cùng rõ ràng nhận thức ông lão xảo quyệt lợi dụng!

là mưu mô thâm độc!

Một vé ghế cứng, đổi lấy một vé giường , còn kiếm gấp ba chênh lệch giá giữa giường và giường .

Khốn nạn, lão già những tàu tốn tiền, mà còn kiếm tiền trong khi ngủ!

Mẹ nó, hóa chúng mới là lũ ngốc!

Mọi xung quanh trợn mắt ông lão, khiến ông nghi ngờ gì rằng nếu nhân viên soát vé và cảnh sát tàu ở đây, hôm nay ông sẽ nếm thử mùi vị của những nắm đ.ấ.m to như cái bao cát đập .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-432-luu-chieu-de.html.]

Ông lão lén lút lùi một bước, đám đông thấy động liền xông lên.

Nhân viên soát vé thấy , vội kéo , “Được , , nếu đánh thì các vị sẽ thành kẻ vô lý đấy, hơn hết hãy để cô gái ngất xỉu nghỉ ngơi.”

Mọi , liếc ông lão một cái đầy giận dữ, đó nhường đường cho Tống Nguyên Tư và bác sĩ.

Nhân viên soát vé liếc ông lão vẫn giường, mỉa mai : “Sao, khi bán cái chỗ vốn của , ông nhòm ngó chỗ khác ?”

Ông lão hổ đỏ mặt, vội vàng bật dậy khỏi giường, nhường chỗ.

Tống Nguyên Tư bế An Tĩnh tới, ưa ông lão nên dám đặt cô thẳng lên giường, mà xuống , để cô trong lòng .

Vừa đặt An Tĩnh xuống, bác sĩ lập tức bắt mạch cho cô. Tống Nguyên Tư lấy vé tàu trong túi áo của vợ đưa cho nhân viên soát vé.

“Đồng chí xem, đây là chỗ của vợ . Trước đó vì ông lão khỏe nên vợ vì lòng chủ động đổi chỗ giường cho ông .

vợ vì sinh đôi nên thể chất yếu, thường xuyên ngất xỉu. Lần leo lên nửa giường ngã xuống.

Vợ thương ông lão khỏe, nhưng cũng thương vợ sinh con cho . nghĩ ông lão chủ động nhận tiền của cô gái để đổi giường , hẳn là tự tin thể leo lên .

, chúng định đổi chỗ nữa.”

Nhân viên soát vé xem xét vé tàu, giấy giới thiệu Tống Nguyên Tư đưa, gật đầu: “Đây đúng là chỗ của các vị, xin cứ yên tâm , ai thể ép các vị đổi chỗ.”

Bác sĩ đang bắt mạch cho An Tĩnh bỗng giả vờ chuyên nghiệp hơn.

Thì !

Bệnh nhân ngất xỉu nào mà mặt hồng hào, môi hồng tươi thế ?

Bệnh nhân ngất xỉu nào mà mạch đập mạnh đến mức như nhảy đ.ấ.m hai cái?

Ban đầu còn tưởng do đám đông bao vây khiến khí ngột ngạt, hoặc tư thế bệnh nhân vấn đề. khi đặt cô xuống mà vẫn thế, khỏi nghi ngờ trình độ bản .

Ai ngờ, nghi ngờ cả sư phụ dạy nghề cho , mà nghĩ bệnh nhân đang giả vờ!

Anh với sư phụ!

Nghĩ đến lý do bệnh nhân giả ngất, bác sĩ bực bội rút tay về, giả vờ bình tĩnh : “ như .”

Chỉ năm chữ ngắn ngủn, bác sĩ thêm một từ nào nữa!

Anh cho rằng đủ mặt mũi khi hợp tác năm chữ với cặp vợ chồng cướp chỗ.

“Bác sĩ thật tài giỏi, thể chất vợ yếu thật, nhưng bác đừng lo, chúng mang theo thuốc. Lát nữa vợ tỉnh dậy, uống thuốc sẽ đỡ hơn.”

Bác sĩ: “......”

Ai lo chứ? Anh lo chút nào!

Xử lý xong chuyện An Tĩnh ngất xỉu, nhân viên soát vé lập tức sang ông lão, chỉ bắt ông trả tiền gấp ba chênh lệch cho cô gái, mà còn dẫn ông thẳng đến toa ghế cứng để đổi vé .

Lo sợ bụng nhường chỗ nữa, nhân viên soát vé ngại ngần kể rõ ràng việc của ông lão, đồng thời tăng cường tuần tra khu vực giáp ranh giữa toa giường và toa ghế cứng, đề phòng ông lão lừa ai đó.

Người đàn ông trung niên đổi chỗ trở về chậm rãi theo nhân viên soát vé, cảm ơn Tống Nguyên Tư và , ôm lưng, cẩn thận xuống giường nghỉ ngơi.

Người đàn ông nhanh chóng chìm giấc ngủ, nhưng An Tĩnh bỗng mở to mắt.

“Nguyên Tư, em chợt nhớ một chuyện, Lưu Chiêu Đệ bây giờ về nhà họ Tống ?”

Loading...