Miệng Vương Chiêu Đệ cứng đờ .
Cô  dám liên lạc với gia đình.
Mỗi bức thư từ nhà đều tràn ngập những dòng chữ đòi tiền, mà cô   khỏi nông trường, trong  chẳng còn một xu dính túi. Bộ quần áo    mặc bao năm, giờ mỏng manh như tờ giấy.
Số tiền nhà họ Tống cho, cô chỉ  dành dụm để sớm mua cho  một bộ quần áo mới.
Nếu  thư về nhà bây giờ, chắc chắn cô sẽ chẳng bao giờ  cơ hội mặc bộ đồ mới đó.
Ở nông trường, cô  thể sống tùy tiện, bẩn thỉu, nhưng trong nhà họ Tống, cô  thể  thế.
Vì , cô quyết định đợi thêm một thời gian nữa, đến khi mặc  quần áo mới,  mới báo tin   trở về với gia đình.
 chính sự chần chừ   khiến em trai cô – Diệu Tổ – tự tìm đến tận nơi.
Nhìn Vương Chiêu Đệ co rúm vì sợ hãi, Vương Diệu Tổ khẽ hừ một tiếng, đồng thời thầm thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi  chị gái  về nhà ba tháng mà  báo tin,   chứng kiến sự giàu  của nhà họ Tống,  luôn lo sợ  chị  sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình.  giờ thấy thái độ của cô, Vương Diệu Tổ lập tức yên tâm.
"Tứ tỷ, chị   bố  lo lắng cho chị thế nào ? Từ khi  chị  cải tạo ở nông trường, bố  suốt mấy năm nay lo đến bạc cả tóc, ngày nào cũng bắt em hứa rằng khi lớn lên, nhất định   tìm chị.
Họ bảo em  đối xử thật  với chị.
 chị nghĩ xem, chị   gì?"
Vương Chiêu Đệ bật ,   hổ  hối hận: "Diệu Tổ, chị xin   !"
"Vậy từ nay chị  đối xử  với bố ,  lời họ."
Vương Chiêu Đệ gật đầu lia lịa: "Chị nhất định sẽ  lời!"
Đạt  mục đích, Vương Diệu Tổ hài lòng mỉm .
 như lời bố  , chỉ cần  vài câu  khống chế  tứ tỷ!
An Tĩnh  một bên, thấy hai chị em  chuyện xong xuôi, liền mang hai cốc nước đặt  mặt họ.
"Diệu Tổ, em  đường xa mệt , uống ngụm nước nóng nghỉ ngơi chút ."
"Cảm ơn chị, cảm ơn chị!"
Vương Diệu Tổ liên tục cảm ơn, đang khát nước nên lập tức cầm cốc nước uống một ngụm lớn. Vừa chạm môi,   kinh ngạc vì vị ngọt lịm.
"Chị ơi, nước ...  đường ?"
An Tĩnh gật đầu: "Ừm, chị cho một chút đường trắng  cốc của hai chị em."
Nhìn thái độ bình thản của An Tĩnh, Vương Diệu Tổ cúi đầu uống thêm một ngụm nữa, vị ngọt  một  nữa lan tỏa trong miệng.
Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y  cốc nước.
Vương Chiêu Đệ thấy biểu hiện của em trai, tưởng nước  vấn đề, liền nếm thử cốc của . Cảm nhận vị ngọt nhạt nhòa, cô nhíu mày  An Tĩnh.
"An Tĩnh, cô coi thường  quá đấy! Đường ít đến mức như !"
"   là chỉ cho một chút mà."
Cho em trai cô một "chút", còn cô thì "chút" thật.
An Tĩnh thản nhiên đáp: "Nếu cô thấy  đủ ngọt,  thể  bếp tự thêm đường. Dù  đường trong nhà cũng ăn thoải mái mà."
Tự thêm thì tự thêm! Cô nào  quên đường để ở !
Vương Chiêu Đệ liền với tay lấy cốc nước từ tay Vương Diệu Tổ, nhưng giật mấy  vẫn  lấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-446-khoang-cach.html.]
"Diệu Tổ, đưa cốc cho chị, chị sẽ thêm đường cho em!"
Vương Diệu Tổ cúi đầu từ chối: "Không cần  chị, nước của em  ngọt lắm ."
"Diệu Tổ..."
Nghe em trai coi vị ngọt nhạt nhòa  là "ngọt lắm", Vương Chiêu Đệ đau lòng  chịu nổi,  em trai đầy xót xa.
Vương Diệu Tổ cúi đầu, nghiến chặt răng.
Cốc nước ngọt như mật ong , trong mắt tứ tỷ chỉ là " ngọt".
Không ngọt? Ha!
Cuộc sống của tứ tỷ  hơn nhiều so với  tưởng tượng!
Hắn mới là đứa con  yêu thương nhất, quý giá nhất,  ích nhất của nhà họ Vương, nhưng  đang sống cuộc đời sung sướng  là tứ tỷ!
Còn , chỉ  thể ngày ngày cày cuốc  mảnh đất khô cằn của làng quê, lặp  cuộc sống "chân lấm tay bùn" của cha ông!
Vân Vũ
Khoảng cách quá lớn khiến Vương Diệu Tổ mất hết tinh thần, trả lời những câu hỏi của chị gái một cách vô hồn.
Vương Chiêu Đệ tưởng em trai mệt vì  tàu đường dài, chỉ hỏi thăm sơ qua tình hình gia đình  im lặng.
Phòng khách đột nhiên yên ắng, chỉ còn  thấy tiếng dì Tôn bận rộn trong bếp.
Không lâu , hương thơm từ nhà bếp lan tỏa khắp phòng khách, mùi cay nồng đậm đà kích thích vị giác.
Vương Diệu Tổ ngẩng đầu, xoa bụng đói,  về phía bếp: "Nhà đang nấu thịt ?"
Vương Chiêu Đệ hít một  sâu, gật đầu: "Hình như là gà xào cay."
"Giỏi lắm, ăn quen  nên ngửi là  ngay. Dì Tôn đúng là đang  gà xào cay."
An Tĩnh liếc  Vương Chiêu Đệ   sang  với Vương Diệu Tổ: "Hôm nay nhà  gà, đúng lúc      về ăn trưa, chỉ  mấy chúng  thôi.
Cả con gà  là của mấy  đấy, trưa nay Diệu Tổ ăn nhiều  nhé."
Vương Diệu Tổ nuốt nước bọt ừng ực, gật đầu ngượng ngùng.
Dưới ánh mắt háo hức của Vương Diệu Tổ, dì Tôn nhanh chóng bê món gà , cùng hai món phụ, xới cơm cho      bếp.
Vương Diệu Tổ  chén cơm trắng tinh  mặt,  nuốt nước bọt  món trứng xào hành, cà tím xào cay, cuối cùng đảo mắt về tô gà xào to đùng giữa bàn.
Trong  ít   ăn thịt gà,  chỉ  đến món gà nấu với đầy rau củ.  món gà xào cay nhà tứ tỷ, ngoài vài lát hành tây thái mỏng, chỉ  là những miếng thịt gà lớn.
Hắn  nuốt nước bọt ừng ực.
An Tĩnh cầm đũa lên, mời: "Diệu Tổ, đừng khách sáo, ăn  nào, thịt nóng mới ngon."
Nói , cô gắp cho Trừng Trừng và Triệt Triệt mỗi đứa một miếng gà, nhúng qua bát nước lọc bên cạnh  đặt  bát của hai đứa trẻ.
Trừng Trừng và Triệt Triệt lập tức dùng đũa nhỏ hơn của  gắp ăn ngon lành.
Vương Diệu Tổ kìm nén ham  với tay, ngước  dì Tôn trong bếp: "Dì Tôn  , chúng   nên đợi dì ăn cùng ?"
Vương Chiêu Đệ  đưa miếng thịt  miệng,  nhai  : "Dì Tôn là  giúp việc, khi nhà  khách, dì thường  ăn cùng , chúng  cứ ăn  ."
"Ồ,  ."
Vương Diệu Tổ gật đầu, liếc  dì Tôn trong bếp,   Vương Chiêu Đệ đang ăn ngấu nghiến, lặng lẽ gắp thịt gà.
 khi miếng thịt  hằng mong ước  đến miệng,    thấy nó  ngon như mùi thơm ?