An Tĩnh khẽ  nhạt, "Điều kiện  ghi rõ trong thỏa thuận ly hôn ,  còn sợ gì nữa?"
Nhớ  tờ giấy ly hôn đen trắng rõ ràng, Vương Diệu Tổ trong lòng yên tâm hơn, liền kéo Vương Chiêu Đệ bước  nhanh.
Bị kéo một cái suýt ngã, Vương Chiêu Đệ loạng choạng  vững,   theo lực kéo của Vương Diệu Tổ   Tống Nguyên Tu với ánh mắt thương hại.
"Không  gì to tát ,  nhất định  sống  nhé."
Tống Nguyên Tu: "........."
Vương Chiêu Đệ  mù ?
Chuyện  mà  to tát ư?!
Anh  vui đến mức  mua một chuỗi pháo về đốt,    sống  cho ?!
Hơn nữa, câu  đáng lẽ  là lời    với cô  mới đúng chứ?
Nhìn  công việc quản kho,   hiểu ngay ý đồ của em dâu là gì.
Ngày nhận  giấy ly hôn, Vương Diệu Tổ và Vương Chiêu Đệ chuẩn  về quê. Hai chị em thu dọn sạch sẽ những đồ đạc Vương Chiêu Đệ  dùng quen trong nhà họ Tống, chất đầy hành lý lên .
Những thứ Vương Chiêu Đệ dùng qua, dù họ  lấy , nhà họ Tống cũng định vứt . Thấy hai chị em chủ động dọn dẹp, họ cũng mặc kệ.
Lúc  về, Vương Diệu Tổ  hành lý nặng trĩu đè cong lưng, nhưng vẫn  ngừng khen Vương Chiêu Đệ  khí phách, đến Kinh thành tay  mà về  mang  nhiều đồ  thế .
Vương Chiêu Đệ  những lời nịnh nọt  cho chóng mặt, lâng lâng  theo Vương Diệu Tổ.
Phòng của Vương Chiêu Đệ ở cần thời gian dọn dẹp, chân Tống Nguyên Tu cũng  lành, nên dì Tôn ở tầng một chủ động nhường phòng , chuyển đến ở cùng Tống Nguyên Nguyên.
Tống Nguyên Tu nghỉ ngơi ở tầng một một đêm,  bắt đầu ngày ngày đẩy xe lăn  khắp nơi.
Trừng Trừng và Triệt Triệt nhiều  tìm chơi với Tống Nguyên Tu nhưng đều trượt. Liên tục thất vọng khiến hai đứa trẻ òa , chạy đến chỗ An Tĩnh đang học bài.
"Mẹ ơi, con nhiều ngày    chơi với bác, bác   thế ạ?"
An Tĩnh xoa đầu hai đứa trẻ, "Bác của các con  tìm một   quan trọng với bác ,  mà bác   nhớ nhiều năm . Vì , hai đứa  ngoan,    phiền bác chơi cùng, hiểu ?"
Trừng Trừng và Triệt Triệt gật đầu như hiểu như .
Thời gian trôi qua, đến giữa tháng 10, khi Tống phụ tan  về, ông thẳng bước đến chỗ An Tĩnh đang chơi với hai con trong sân.
"An Tĩnh, cuộc họp  thông qua, kỳ thi đại học  khôi phục !"
Chiếc xe đất nặn trong tay An Tĩnh rơi xuống đất, biến dạng ngay lập tức.
Triệt Triệt  kịp tiếc chiếc xe   , mắt chỉ  thấy những giọt nước mắt lăn dài  má .
Tống Nguyên Tu đang bận rộn tìm , khi  tin , lập tức hiểu  lý do An Tĩnh và Tống Nguyên Nguyên suốt ngày ở nhà học bài. Trong lúc tìm kiếm,  cũng bắt đầu sưu tầm đề thi đại học từ mười năm .
Anh từng trải qua kỳ thi đại học, nhiều bạn học cũ giờ đang giữ các chức vụ khác . Cuối cùng,  cũng tìm  mấy bộ đề thi cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-453-ve-nha-on-thi.html.]
Ngay khi  đề thi, Tống Nguyên Tu  ngần ngại đưa hết cho An Tĩnh.
An Tĩnh    ích kỷ, liền kéo Tống Nguyên Nguyên cùng nghiên cứu. Đồng thời, lá thư thông báo khôi phục kỳ thi và tài liệu cô chuẩn  cho   cũng đang  đường gửi .
An Tĩnh  thư cho từng , kèm theo tài liệu và bản  đề thi, gửi cho chị dâu Tiết và những  khác.
Sau khi gửi , An Tĩnh cũng chạy ngay đến đưa cho chị dâu  hai bộ.
 khi mới hiểu  một nửa đề thi, An Tĩnh   trở về Đông Bắc.
Kỳ thi năm 1977 sẽ diễn   hơn một tháng, thí sinh chỉ  đăng ký dự thi tại nơi  hộ khẩu.
Hộ khẩu của An Tĩnh  theo Tống Nguyên Tư chuyển , giờ cô  về Đông Bắc để chuẩn  hồ sơ và ôn thi.
Biết An Tĩnh sắp trải qua tháng ngày quan trọng, nhà họ Tống đề nghị giữ Trừng Trừng và Triệt Triệt  để cô tập trung.
An Tĩnh suy nghĩ một lúc  đồng ý, nhưng hai đứa trẻ  chịu. Dù Tống phụ, Tống mẫu và dì Tôn thuyết phục thế nào, chúng nhất quyết đòi theo .
Ngay cả Tống Nguyên Tu hứa sẽ chơi cùng mỗi ngày cũng  lay chuyển . An Tĩnh đành  dẫn hai con về.
Vân Vũ
Tống Nguyên Tư  tin, lập tức gọi cho Trần Ninh.
Trần Ninh nhận lời, xách hành lý nặng, dắt hai đứa trẻ, đưa  con An Tĩnh về đến tay Tống Nguyên Tư an ,  chỉ kịp  một câu "Mày may mắn đấy"  khi vội vã  về.
Anh  thể chịu  cảnh đứa trẻ  yêu quý nhất gọi thằng bạn đáng lẽ  độc  cả đời là bố!
Trừng Trừng và Triệt Triệt đáng lẽ  là con của  mới đúng!
Tống Nguyên Tư  để ý đến tâm trạng của Trần Ninh, mắt  giờ chỉ  thấy An Tĩnh.
Sau hơn hai tháng xa cách,  phụ nữ    mặt . Nếu   vì đông ,   ôm chặt lấy cô .
Ánh mắt nồng nhiệt của Tống Nguyên Tư khiến An Tĩnh ngượng ngùng, cô kéo nhẹ áo, thì thầm: "Anh đừng  em như thế..."
Cô cảm thấy   nuốt chửng !
Tống Nguyên Tư hít sâu, kìm nén dục vọng, ánh mắt trở nên dịu dàng.
"Mệt ? Đưa đồ cho , về nhà thôi."
Ánh mắt quen thuộc khiến An Tĩnh thoải mái hơn, cô đưa túi đồ cho , : "Mệt lắm, em mang nhiều đồ, tay đỏ cả .  Trần Ninh là bạn , em ngại nhờ, đành tự xách !"
An Tĩnh giơ bàn tay  đè đỏ lên cho Tống Nguyên Tư xem.
Cô   nũng  giải thích lý do đưa đồ cho .
 Tống Nguyên Tư bất ngờ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp, đợi đến khi vết đỏ tan  thì giữ chặt.
An Tĩnh ngỡ ngàng  vẻ dịu dàng của , liếc  đám đông xung quanh,    bàn tay nhỏ   nắm chặt, khẽ :
"Ở đây nhiều  lắm,   sợ mất mặt ?"