Tấm ảnh đó, khi về nhà, Tống Nguyên Tư lập tức đốt ngay.
Anh dùng bức ảnh bẩn thỉu cho An Tĩnh xem, cũng tán thành cách c.h.ế.t nhục nhã của Đường Tú Đình.
Anh Đường Tú Đình chết, nhưng thể chấp nhận một phụ nữ chịu cái c.h.ế.t nhục nhã như .
Đêm đó, khi lên giường, Tống Nguyên Tư tránh những từ ngữ ghê tởm, chỉ đơn giản kể cho An Tĩnh về kết cục của Đường Tú Đình.
Xác nhận Đường Tú Đình sẽ bao giờ , An Tĩnh bất chợt nghĩ đến Chung Diệu Diệu vẫn còn ở nông trường.
Chung Diệu Diệu giờ sống ?
Cô sống khổ.
Bởi vì Tề Lạc ngày đêm ngừng hành hạ cô.
Cô như con chuột mèo lớn vờn giữa nanh vuốt, giày vò đến tận cùng, nhưng vẫn cố gắng sống sót.
Cô lúc nào nghĩ đến cái chết, nhưng mỗi phút giây tự nhủ sống.
Trên cô đeo bốn mạng .
, bốn mạng.
Cha cô, Vương Từ, và Tiểu Hổ.
Ba năm khi nông trường, Tiểu Hổ tìm đến cô.
Dù lớn, nhưng nét mặt đổi, cô nhận đây từng là bên cạnh Vương Từ.
Tiểu Hổ tự nhận là của Vương Từ, rằng khi trưởng thành, xuống nông thôn "Từ ca" chăm sóc cô.
Ban đầu, Tiểu Hổ định giấu vàng, đợi Chung Diệu Diệu tù sẽ đưa cô tiền dưỡng già.
hình ngày càng gầy yếu của cô, đem vàng đổi tiền, đút lót cho nông trường để họ đối xử hơn với cô.
Nhờ tiền bạc, cuộc sống của Chung Diệu Diệu đỡ khổ hơn, nhưng chỉ một chút.
Tề Lạc sẽ bao giờ cho phép kẻ g.i.ế.c em gái sống dễ chịu.
Ba họ như đang kéo co, nhưng Chung Diệu Diệu là sợi dây hai bên giằng xé.
Tề Lạc quan tâm sợi dây đứt , nhưng Tiểu Hổ thì thể.
Vì , Tề Lạc thắng.
Chỉ một , dễ dàng khống chế cả hai.
Vàng nhanh chóng cạn kiệt sự bóc lột của Tề Lạc, Tiểu Hổ còn tiền, đành dùng hình gầy guộc của cày cuốc như điên.
Chẳng bao lâu, Tiểu Hổ trở thành đứa trẻ khô héo, Chung Diệu Diệu khuyên đừng quan tâm đến cô nữa.
Tiểu Hổ đồng ý, vì mạng sống của là do "Từ ca" cho.
"Từ ca" còn, nhưng vẫn sống, sẽ "Từ ca" chăm sóc phụ nữ mà yêu quý.
Vốn dám chết, giờ đây Chung Diệu Diệu càng dám c.h.ế.t vì Tiểu Hổ và Vương Từ.
Khi tin khôi phục thi đại học, Chung Diệu Diệu từng khuyên Tiểu Hổ học.
Nghĩ rằng khi học xong thể lương định để nuôi cô, Tiểu Hổ đồng ý và nỗ lực, cuối cùng đậu trường cao đẳng.
ngay đêm nhận giấy báo nhập học, khi khoe với Chung Diệu Diệu, đường về, Tiểu Hổ trượt chân ngã từ dốc xuống.
Dốc cao, nhưng may, cổ gãy.
Tiểu Hổ mãi mãi.
Biết tin , Chung Diệu Diệu phát điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-459-dai-ket-cuu.html.]
Tề Lạc thử nhiều , xác nhận cô thực sự điên loạn .
chủ quan, từng sẽ đồng hành cùng Chung Diệu Diệu hết 20 năm, và sẽ đúng lời hứa.
Dù cô điên, nhưng tội vẫn đền!
________________________________________
Ngày khi An Tĩnh nhập học, Vương Diệu Tổ - em trai Lưu Chiêu Đệ quản kho - gặp chuyện.
Hàng ngày đống hàng hóa chất đống, cuối cùng nhịn .
Bị chợ đen xúi giục, đút lót chút tiền, Vương Diệu Tổ đồng ý cung cấp hàng cho họ.
Phiêu Vũ Miên Miên
Tháng đầu, sợ phát hiện, chỉ dám lấy một ít, nhưng khi nhận tiền gấp mấy lương, thận trọng của biến mất.
Nhờ buôn lậu hàng kho, Vương Diệu Tổ mua nhà, sắm "ba xoay một hát", còn đón bố từ quê lên, cả nhà ngày ngày ăn sung mặc sướng.
Đang lúc ba tưởng lên thiên đường, Vương Diệu Tổ bắt.
Công việc thu hồi, bồi thường thiệt hại xong, cả nhà đưa thẳng đến nông trường.
Vương Diệu Tổ đưa vì tội trộm cắp tài sản nhà máy, còn Vương phụ và Vương mẫu thì vì tội đánh cảnh sát điều tra.
Ngày công việc của em trai phá hỏng, Lưu Chiêu Đệ - thường xuyên Chu què hành hạ thập tử nhất sinh - mang d.a.o nhà bếp bờ sông.
Đêm đó, Chu què một nhát d.a.o sáng lòe cứa đứt cổ.
Lưu Chiêu Đệ giường, m.á.u nóng b.ắ.n đầy mặt.
Một giọt m.á.u rơi mắt cô, tầm nhuộm đỏ, như tương lai sắp tới của cô.
________________________________________
Ngày An Tĩnh nhập học, Tống Nguyên Tư tham gia kế hoạch huấn luyện nên thể đưa cô, vì hai An đích đến tiễn em gái.
Trừng Trừng và Triệt Triệt cũng đòi theo, xem trường của .
Vì An Tĩnh ở ký túc xá, ngoài đồ dùng cá nhân, cô mang nhiều đồ. Nhờ hai giữ trẻ, cô đồng ý cho các con cùng.
Hai lớn hai nhỏ rộn ràng đến trường.
Sau khi thủ tục nhập học, An Tĩnh hỏi rõ phòng ký túc xá, dẫn hai đến đặt đồ lên giường. Anh hai định giúp em gái dọn giường ngay, nhưng An Tĩnh ngại, liền viện cớ dẫn các con chơi để đưa hai ngoài.
Bốn dạo quanh trường, Trừng Trừng và Triệt Triệt mệt nổi, thèm thuồng xin nước ngọt.
Anh hai liền dẫn hai đứa trẻ mua, An Tĩnh phòng tự dọn giường.
Cửa phòng đóng, khi cô mở, phát hiện bên cửa sổ sách.
Nghe tiếng bước chân, đó .
Ánh nắng tô viền vàng lên đường nét thanh tú của phụ nữ, dịu dàng như mang chút thần thánh. An Tĩnh sững sờ.
Không vì nhan sắc, mà vì cô từng thấy ảnh ở đó.
Ở nhỉ?
... Hình như là trong tấm ảnh mà hai con trai lén lấy từ túi áo "bác" đưa cho cô xem.
Tò mò tại ảnh phụ nữ ở cùng chỗ với ảnh gia đình, chúng lấy trộm mang về hỏi .
Dù gặp mặt, nhưng dựa nơi cất giữ, cô đoán danh tính.
Vậy xuất hiện mặt cô bây giờ là...
Người phụ nữ mỉm dịu dàng với An Tĩnh.
"An Tĩnh, chào em, chị là Trương Uyển."