Tiết Lệ bưng chậu quần áo  giặt,  kịp đến bờ sông thì gặp Tiết Nhị Lan đang mang thai ba tháng, bế đứa con một tuổi  dạo.
Tiết Tiểu Lan thấy Tiết Lệ, lập tức   gần, nhưng  đến nơi  kịp  gì   thấy vết tát in hằn  mặt Tiết Lệ.
Tiết Lệ mặt lạnh như tiền, mặc cho Tiết Tiểu Lan , bước chân  ngừng hướng về phía bờ sông.
Tiết Nhị Lan  theo bóng lưng đầy cứng cỏi của Tiết Lệ, thở dài một tiếng, từ từ  theo.
Ngồi  tảng đá ven bờ, Tiết Nhị Lan  Tiết Lệ giặt quần áo một lúc, cuối cùng  nhịn  nữa mới lên tiếng:
"Chị Tiểu Lệ,  em khuyên một câu, chị đừng đợi thằng ăn mày đó nữa."
Động tác giặt quần áo của Tiết Lệ khựng , khuôn mặt vốn vô cảm giờ  lạnh như băng: "Nhị Lan, chị   với em nhiều  , giờ nó tên là Tiết Đông! Nếu em còn gọi nó là thằng ăn mày, chị sẽ đoạn tuyệt với em!"
"Được  , Tiết Đông Tiết Đông!"
Thấy Tiết Lệ nổi giận, Tiết Nhị Lan bực bội đáp ,  nghiêm túc : "Vậy chị  thể đừng đợi  tên Tiết Đông đó nữa ? Chị Tiểu Lệ, chị  hai mươi tuổi , nếu bây giờ vẫn   lời cô chú  lấy chồng, chị sẽ  thể lấy    ! Nếu chị cứ trì hoãn thêm,   chỉ  những gã goá vợ hoặc tàn tật chờ chị thôi, theo ai trong  đó chị cũng  thể sống  !"
Tiết Lệ  đáp, cúi đầu tiếp tục giặt quần áo.
Thấy  chị em  thiết nhất vẫn ngoan cố, Tiết Nhị Lan tức giận:
"Chị Tiểu Lệ, chị đừng nghĩ im lặng là em sẽ như  khi tự bỏ . Em  cho chị ,   em nhất định  khuyên chị  đổi! Tuổi của chị thực sự  thể chần chừ thêm nữa. Em kém chị ba tháng, em còn là   gả chồng, con trai lớn của em  một tuổi ,  kể em đang mang thai đứa thứ hai! Còn chị bây giờ, vẫn là một ả độc  lớn tuổi! Anh Đại Ngưu đến nhà cầu hôn, chị  chịu lấy! Con trai bí thư thôn  cưới chị, chị  đồng ý! Giờ đây, các mối lái trong mười dặm tám làng ai chẳng chê chị lắm chuyện! Một năm nay, nhà chị gần như  còn ai lui tới nữa, chị  ? Chị ngốc ơi, nếu  tranh thủ bây giờ tìm  phù hợp mà lấy,   chị chỉ  thể   kế cho   thôi! Chị  thể mở mắt   khác một chút ?"
Tiết Nhị Lan  đến cuối, nước mắt cũng rơi theo.
Đứa bé trong lòng Tiết Nhị Lan thấy  , lập tức  theo.
Tiết Lệ vốn như nước đọng, thấy  vội vứt quần áo xuống, lúng túng giúp Tiết Nhị Lan dỗ dành đứa trẻ.
Tiết Nhị Lan dỗ con một cách thuần thục, nhưng nước mắt  rơi nhiều hơn.
Gia đình cô viên mãn, sắp  cả con trai lẫn con gái, nhưng  chị em  thiết nhất của cô  vì một kẻ    trở về   mà đợi chờ ba năm, bỏ lỡ tuổi xuân, giờ còn định tiếp tục đợi.
"Chị Tiểu Lệ,  em khuyên một câu , chị thực sự  thể đợi thêm nữa. Tiết Đông lúc  cũng  hứa hẹn gì với chị, chị  cần vì một  đàn ông  hề hứa hẹn mà đợi lâu như  ?"
Nghe lời nghẹn ngào của Tiết Nhị Lan, nước mắt Tiết Lệ cuối cùng cũng rơi.
" Nhị Lan , nó  lính là vì chị, lúc nó  mới mười lăm tuổi thôi!"
Từ khi  , mỗi   nhắc đến việc Tiết Đông mười lăm tuổi   lính, Tiết Nhị Lan đều thấy đau lòng, nhưng so với Tiết Đông, cô càng đau lòng hơn cho Tiết Lệ -  chị  cùng cô lớn lên.
Tiết Nhị Lan cứng rắn: "Vậy thì liên quan gì đến chị? Tiết Đông   thẳng với chị là nó  lính vì chị ? Nó  bảo chị  đợi nó về mới  lấy chồng ? Nó   gì,  chị cứ lấy chồng ! Chị Tiểu Lệ, chị  nợ Tiết Đông, nếu   chị, Tiết Đông  c.h.ế.t trong mùa đông năm đó ! Một thằng ăn mày,   cái tên Tiết Đông cũng là do chị đặt cho nó!"
Nhắc đến chuyện đặt tên, ký ức trong lòng Tiết Lệ lập tức trở về ngày đó.
Đó là ngày thứ năm cô phát hiện thằng ăn mày sắp c.h.ế.t cóng trong đống rơm. Sau năm ngày  cô giấu trong nhà chăm sóc, thằng ăn mày  hồi phục.
 lương thực trong nhà  hạn, cô  thể lấy thêm đồ ăn cho nó.
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-460-ngoai-truyen-nha-ho-tiet-phan-1.html.]
Năm ngày đó, bụng cô và thằng ăn mày cứ réo ầm ầm.
Hôm đó cô đói quá, uống nhiều nước lạnh, kết quả tối hôm đó cô  sốt.
Trải qua một đêm nôn mửa,  uống thuốc đắng nghét,  khỏi bệnh thì thằng ăn mày bảo nó  .
Cô   nó   nỡ ,  nhất quyết  rời khỏi.
Cô  nó   ăn bám cô nữa, nhưng trời bên ngoài ngày càng lạnh, cô thực sự sợ nó sẽ c.h.ế.t cóng.
Cô   nó  ngoài chết.
 nó , cô  giữ  nó , nó chỉ báo  để cô , nó nhất định sẽ .
Nghe , cô tức giận đánh nó một trận, nó  hề chống trả.
Cuối cùng, cô ôm nó , nó cũng ôm cô  theo.
Hai   như mưa như gió, cuối cùng bố  cô  thấy.
Bố  cô choáng váng khi thấy trong nhà  thêm một đứa trẻ, nhưng  cô kể xong, họ cũng giữ nó .
Tuy nhiên, vì lương thực trong nhà quá ít,  thể nuôi thêm một đứa trẻ, nên bố  cô hỏi nó    con nuôi của một cụ già  vợ  con trong làng .
Cụ già đó tuy sống một , nhưng chắt bóp vẫn  thể nuôi một đứa trẻ.
Đổi , nếu nhận nuôi thằng ăn mày,   nó  phụng dưỡng cụ, lo việc hậu sự cho cụ.
Thằng ăn mày đồng ý.
Cụ già cũng đồng ý.
Đêm cuối cùng  khi đến nhà cụ già, thằng ăn mày ngủ cùng cô.
Trước khi ngủ, nó kể cho cô   nhiều chuyện, khiến cô   lâu.
Lúc đó cô  hiểu, tại  thằng ăn mày   vui khi thấy cô .
Cô tưởng    quá, giận dỗi bảo nó là cô tức , khiến nó  dỗ dành cô  lâu.
Hai   chuyện  nhiều, nhưng cô nhớ nhất là lúc nó  từ khi  trí nhớ, nó luôn là thằng ăn mày,  bao giờ  tên, nó hỏi cô  thể đặt tên cho nó .
Thằng ăn mày  đôi mắt to sáng ngời, khi  cô chăm chú, như đang  cả thế giới của nó.
"Chị ơi, em  theo họ chị, chị đặt tên cho em  ?"
Cô như  ma ám, đặt cho nó chữ "Đông".
Bởi vì ánh mắt nó  cô ấm áp như mặt trời phương đông chiếu rọi.