Người đàn ông cao lớn vạm vỡ như gấu, giờ  giống đứa trẻ  oan ức, đỏ hoe mắt  họ với vẻ mặt nhịn nhục.
Dáng vẻ  khiến cả hai sững .
Thái độ kỳ lạ của  đàn ông lạ mặt khiến Tiết Lệ nhíu mày, nhưng khi  thấy bộ quân phục màu xanh lá   , cô  chăm chú quan sát nét mặt.
Vừa  còn thấy xa lạ và đáng sợ, giờ cô  nhận  vài đường nét quen thuộc trong gương mặt đó.
Tiết Lệ nén xúc động, ôm chặt đứa bé bước lên một bước: "Tiết... Tiết Đông?"
"Ừm!"
Tiết Đông khịt mũi đáp , mép  nhếch lên, nước mắt rơi nhiều hơn.
 lúc  Tiết Lệ  còn nghĩ  là kẻ điên nữa, chỉ thấy đứa em trai của  vẫn như xưa, vẫn là đứa   nhè.
Không, giờ  lẽ  thành " bự" .
Tiết Lệ nhanh chóng bước tới,  cạnh  đàn ông, ánh mắt tham lam quan sát từng  đổi   : "Tốt quá, em  đổi nhiều quá, chị suýt  nhận .
Lúc em  còn  cao bằng chị, giờ  cao lớn thế  ."
Ánh mắt cô lướt từng chút   đàn ông, mắt  cay cay, nhưng   là vì vui sướng.
Vân Vũ
Đứa em   nhè ngày xưa khi  còn là cây đậu nhỏ  cao bằng chị, giờ  thành  đàn ông cao hơn chị cả cái đầu,  hình vạm vỡ.
Dù   ba năm qua  trải qua bao nhiêu  sinh tử, nhưng ít nhất  bề ngoài,  sống .
Hắn sống , còn  thể trở về gặp chị, thế là đủ !
Nước mắt Tiết Lệ rơi khi  thấy cánh tay băng bó treo  n.g.ự.c Tiết Đông.
Thấy chị , Tiết Đông hoảng hốt.
Vội vứt túi đồ xuống đất,  dùng tay lau nước mắt cho Tiết Lệ: "Chị đừng , em vẫn khỏe mà."
Ngón tay thô ráp vô tình  đỏ ửng làn da mềm mại của cô, Tiết Đông lập tức rút tay ,  sang đ.ấ.m  tảng đá bên cạnh.
Động tác mạnh mẽ và nhanh khiến Tiết Lệ  kịp ngăn.
Một tiếng "bốp" vang lên, lòng bàn tay nâu bóng lập tức đỏ ửng.
"Tiết Đông!"
Tiếng quát khiến  đàn ông dừng , Tiết Lệ vội nắm lấy bàn tay  kiểm tra.
Nhìn những vết xước do đá sắc gây , cô xót xa : "Đi ba năm mà học  thói   ? Hư quá!"
Tiết Đông nhanh chóng nở nụ , giọng bất cần: "Chị yên tâm, chỉ cần  c.h.ế.t thì đều là chuyện nhỏ!"
Tiết Lệ tức giận trừng mắt: "Sao giờ em ngỗ ngược thế!"
"Vậy chị   dạy dỗ em ?"
Cuối cùng cũng   điều  , Tiết Đông thẳng thắn:
Nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiết Lệ,   sâu  mắt cô: "Chị ơi, em tính khí  , chỉ   lời chị, chỉ  chị quản em.
Em giờ   chút thành tựu,  khi lành vết thương trở về đơn vị sẽ  trung đội trưởng, lương tháng 40-50 tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-462-ngoai-truyen-nha-ho-tiet-phan-3.html.]
Chị ơi, em  thể cho chị cuộc sống , chị ly hôn với  đó , theo em nhé."
Tiết Đông liếc  đứa bé trong lòng Tiết Lệ: "Nếu chị  nỡ thằng nhỏ , em sẽ coi nó như con đẻ."
Tiết Lệ há hốc miệng: "Không ..."
Cô định  đây   con , nhưng Tiết Đông hiểu nhầm, lập tức nổi giận.
Nước mắt chảy như mưa,  siết c.h.ặ.t t.a.y Tiết Lệ: "Người đó  gì hơn em?"
Thấy  , Tiết Lệ vội lau nước mắt: "Không  ,    bằng em... À ,    liên quan gì đến chị!"
"Vậy chị ly hôn !"
Tiết Đông khom  xuống cho cô dễ lau nước mắt, miệng  ngừng nhấn mạnh: "Chị thấy    liên quan thì ly hôn !
Em giàu hơn, khỏe hơn, trẻ hơn,  thật lòng  nuôi con giúp chị!"
"Muốn cái đầu em!"
Tiết Nhị Lan  nhịn , giật lấy con từ tay Tiết Lệ.
Bế con trai, cô giận dữ trừng mắt Tiết Đông: "Em giỏi thì giỏi, chê chồng chị  gì? Chúng   gì em?
Nuôi con giúp? Vợ chồng chị sống ,  cần thằng ngốc  nhè lo!
Xỏ xiên gì chuyện  khác, đồ ngu!"
Niềm vui đoàn tụ  Tiết Đông phá hỏng bằng cách khuyên Tiết Lệ ly hôn và chê bai chồng .
Chồng cô - Đại Sơn tuy  giàu, trẻ  khỏe bằng Tiết Đông, nhưng cũng  , luôn yêu thương vợ.
Hơn nữa, nếu Tiết Đông  đến với chị Tiết Lệ,    thẳng,  lôi chồng cô  so sánh?
Thấy Tiết Nhị Lan giận dữ, Tiết Đông bỗng tròn mắt: "Em là Nhị Lan ? Em đến từ lúc nào ? Thằng nhỏ... À , đứa bé trắng trẻo  là con em ?
Nhị Lan, con giống em,  trai lắm, lớn lên chắc cũng là  trai khỏe mạnh!"
Dù sửa lời nhanh, nhưng mấy tiếng "thằng nhỏ" và việc  nhận  cô vẫn khiến Nhị Lan tức điên.
Sợ  chuyện thêm sẽ sinh non, cô trừng mắt Tiết Đông   sang Tiết Lệ: "Chị Tiết Lệ, chị quản nó !"
Lo cho cái bụng của Nhị Lan, Tiết Lệ lập tức nghiêm mặt: "Nhị Lan đang mang bầu, em ngoan nào, xin  em  !"
Tiết Đông ngay lập tức khúm núm xin .
Thấy  đàn ông to cao cúi đầu xin , Nhị Lan hả hê một lúc  khéo léo bế con  .
Cô hiểu chuyện.
Ba năm  gặp, hai     còn  chớp mắt.
Cô nên cho họ  gian riêng.
Mà trời hôm nay  thật.
Cuối cùng chị Tiết Lệ cũng đợi  ngày .