Nhà Chu Đại Hải.
Chu Đại Hải rót rượu cho Thẩm Húc, Thẩm Húc ngăn cản: “Bác trai, bác là trưởng bối, việc  nên để cháu !”
Chu Đại Hải xua tay: “Hôm nay vì  bác mời cháu tới đây, chắc cháu cũng đoán  . Nói  thì cách  sa tế  do cháu cống hiến cho đại đội, đơn hàng  tỉnh cũng là do cháu kéo về, cống hiến của cháu đối với thôn  là  lớn, bác thật sự  nên tạo thêm phiền toái cho cháu, khiến cháu khó xử.  bác  nhẩm tính,  sa tế còn dư  của mỗi hộ trong thôn cộng  vẫn còn hơn ba trăm hộp. Số lượng   nhỏ, bác nghĩ tới nghĩ lui, ngoài cháu , bác  nghĩ   ai  thể giải quyết vấn đề . Nên đành mặt dày, dựa   phận trưởng bối, nhờ cháu giúp một chút.”
“Bác trai, bác đừng  như , cháu cũng là  thôn Thượng Thủy. Bác cũng   đó, sa tế là do cháu nghĩ , bây giờ biến thành như , thật sự khiến   thổn thức. Bác yên tâm, cháu   qua với lãnh đạo đơn vị ,  đây khi sa tế thôn chúng  buôn bán phát đạt,  trong đội vận chuyển   thích ăn. Bác cũng  đấy, chúng cháu  nghề   tay lái , thường xuyên   ngoài, ăn cơm cũng   đúng giờ,  đôi khi tới tiệm cơm quốc doanh qua giờ cơm đều   gì để ăn. Có sa tế, chúng cháu chỉ cần chuẩn  thêm chút cơm là . Múc  hai muỗng trộn lẫn cơm là   một bữa cơm tạm chấp nhận  , hương vị còn  tệ,  bớt việc  tiết kiệm tiền.”
“Chỉ là lái xe trong đội vận chuyển chúng cháu cộng  mới  hai mươi . Ba trăm hộp  nhiều chút. Thật    là    , ý của cháu là, bán rẻ chút, giảm giá mỗi hộp rẻ hơn so với giá chúng  bán cho Cung Tiêu Xã một mao, chắc lãnh đạo đội vận chuyển sẽ đồng ý. Bác trai, bác thấy   ?”
Cho dù bán rẻ  một mao, mỗi hộp vẫn kiếm  bốn mao,  hơn nhiều so với để  trong nhà  bán  . Chu Đại Hải vui mừng khôn xiết: “Được! Đợi lát nữa bác sẽ  với  trong thôn, gom hết sa tế của    đây, ngày mai cháu  , bảo Minh Hữu cùng  đưa qua bên đó giúp cháu!”
Thẩm Húc gật đầu.
Chu Đại Hải thở dài: “Chỉ là đáng tiếc nghề phụ  của chúng … Cháu  xem,    đây chúng     , bây giờ … Ai! Xưởng thực phẩm, dù   sa tế, việc sản xuất kinh doanh cũng  tệ lắm, tội gì  tranh cái  với chúng ?”
“Có thể tiến thêm một bước, ai  ? Lãnh đạo  nhà máy càng ngày càng , công nhân cũng  tiền lương và trợ cấp càng ngày càng nhiều. Nghề phụ của chúng   như miếng thịt mỡ treo bên  bọn họ,  bọn họ  thể vờ như   thấy? Đó là còn  , bản  bọn họ  sẵn dây chuyền sản xuất đồ hộp , kỹ thuật đóng gói  hơn chúng  nhiều. Sa tế , đúng là bọn họ  càng  ưu thế hơn so với chúng .”
Sao Chu Đại Hải  thể   đạo lý , chỉ là trong lòng  chút bất bình, cũng luyến tiếc cơ hội  như .
Vân Chi
Tuy rằng lãnh đạo cấp  vẫn luôn cổ vũ các đại đội sản xuất phía  tổ chức nghề phụ, nhưng  mấy đại đội  thể chân chính tổ chức  ? Không  sa tế, sợ là   sẽ  còn cơ hội khác nữa.
“Thằng ba, bác  từ  đến giờ cháu là đứa  khả năng. Khách hàng của tỉnh thành và các huyện xung quanh đều  xưởng thực phẩm kéo qua hết , nhưng thiên hạ lớn như , chắc vẫn còn nơi khác, bàn tay của xưởng thực phẩn  đến mức dài như . Cháu  ở đội vận chuyển,  nhiều nơi, cháu xem  đường  nào khác  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-115-khong-con-cach-nao-khac-sao.html.]
“Thật  đơn hàng  chắc  thể kiếm , nhưng cho dù  đơn hàng, cũng   .”
Chu Đại Hải nhíu mày: “Sao   như ?”
“Trước đây chúng  đưa sa tế tới tỉnh thành, là  bằng tàu hỏa, hai ba   theo, tiền xe qua  chúng  vẫn chịu nổi. Tới bên , bởi vì  đó cháu thương lượng với chủ nhiệm Sài  tồi, bọn họ mới phụ trách đón nhận hàng ngay ở ga tàu hỏa. Bác trai ngẫm  xem, nếu chủ nhiệm Sài  giúp chúng  việc , một nghìn sáu trăm hộp sa tế, chúng   đưa tới trung tâm bách hóa thế nào?”
Chu Đại Hải ngẩn , đúng là    quên mất điểm .
“Các huyện thành quanh đây đều  xa lắm,  xe chạy thẳng lui tới với huyện Dương Sơn chúng , hơn nữa  lượng đặt hàng của Cung Tiêu Xã  tính là quá lớn, bình thường đều ba trăm hộp, nhiều nhất cũng chỉ năm trăm hộp. Chúng  chọn chuyến xe ít , cho thêm một phần tiền hàng, tài xế cũng sẵn lòng chở giúp.  nếu  tới nơi khác, sợ là khó giao hàng .”
“Thứ nhất vì đường xá quá xa,   xe chạy thẳng tới nơi,  đường vận chuyển đổi tới đổi lui, sa tế va đập  hư hỏng, tổn thất tính thế nào?”
“Thứ hai, cũng  ai chịu  công việc lao lực như . Tiền xe tăng vài   , còn là đơn hàng nhỏ mới vận chuyển , nhưng mà đơn hàng nhỏ lợi nhuận ít,   về về sợ là hết sạch lãi.”
“Nếu  đơn hàng lớn, bọn họ  thể nào  xe khách . Có công văn phê duyệt của cấp , chúng   thể nhờ bên phía ga tàu hỏa giúp đỡ, nhưng tới nhà ga đầu bên   thì ? Trên đời chỉ  một vị chủ nhiệm Sài,  chắc  tìm thấy  chủ nhiệm Sài thứ hai, thứ ba sẵn lòng gánh vác một phần chi phí chuyên chở. Đặc biệt là đơn vị bọn họ  chắc   xe vận tải và tài xế.”
“Còn một lựa chọn nữa, chính là hợp tác với đội vận chuyển chúng cháu.  mà chi phí chuyên chở  rẻ, đặc biệt là chở hàng  cách xa. Chúng cháu  giống nhà máy chính thống,  văn kiện của công xã, chúng cháu  thể giúp đỡ một chút, nhưng sẽ  trợ cấp về tài chính, tất cả chi phí đó đều do chúng   tự chi trả. Cháu từng tính thử , mỗi đơn hàng ít nhất   một nghìn hộp mới  lợi nhuận, nhưng trừ  phí tổn ban đầu, mỗi hộ cũng sẽ   chia quá nhiều.”
Đơn hàng  một nghìn hộp,  dễ tìm.
Chu Đại Hải cau mày: “Không  cách nào khác ?”
Thẩm Húc lắc đầu.
Thật      cách khác, nhưng hiện giờ   định ,  một  việc  chờ đến thời  thích hợp nhất mới nên .