Hướng Quế Liên  đá ngã m.ô.n.g chạm xuống đất giống như Bình Sa Lạc Nhạn.
“Ai u! Thằng trời đánh nào…” Mắng  một nửa, ngẩng đầu lên  rõ  đá  là Thẩm Húc, Hướng Quế Liên càng tức giận hơn: “Giỏi lắm! Giỏi thật đấy! Con trai đánh  già !”
Sắc mặt Thẩm Húc trở nên âm trầm, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Hướng Quế Liên,   một câu nào, xoay  tay trái nhấc Chu Quang Tông, tay  nhấc Chu Diệu Tổ lên, trực tiếp ném hai   khỏi cửa, giống như hất nước.
Hai đứa trẻ rơi xuống   Hướng Quế Liên, kêu oa oa: “Chú Ba đánh  , chú Ba đánh  ! Chú đối xử   với chúng ,   về già đừng mong chúng  sẽ quan tâm tới chú!”
Lại vẫn còn vọng tưởng nuôi  lúc về già? Thẩm Húc trợn mắt khinh bỉ,  mơ  lắm!
Hắn  đầu   về phía Điền Tùng Ngọc, tất nhiên là Điền Tùng Ngọc hiểu  ý của . Cô nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng thở phào cực kỳ nhẹ nhõm,   cô cũng  dọa sợ. Thiếu chút nữa cô  bất chấp đứa trẻ trong bụng, xông lên che chở cho Tam Oa . Vẫn may, vẫn may Tam Oa   cả.
Vân Chi
Tam Oa ôm chân Thẩm Húc  lớn. Thẩm Húc  xổm  xuống ôm  bé  trong ngực: “Làm  ? Có chỗ nào  thương  ? Nói cho cha  nào, để cha xem cho con!”
Tam Oa  lóc, hít mũi lắc đầu: “Không ạ!  mà……  mà đùi gà   ăn mất !”
Thẩm Húc:…… Đến lúc  , thế mà vẫn nhớ thương đùi gà!
“Mẹ cố ý đổi hai chiếc đùi gà từ chỗ bà nội Lưu Tiểu Bảo, cho con với chị mỗi  một cái. Con…” Cậu bé dẩu miệng, ấm ức: “Con còn   ăn miếng nào .”
Thẩm Húc:…… Được !
“Không , mai cha   cho hai đứa!”
Hai mắt Tam Oa lập tức sáng lên: “Tốt quá,  quá! Cha giỏi nhất!”
“Con thật sự   chứ,   thương ?”
Tam Oa nhảy nhót xoay vài vòng: “Cha, cha  xem,   thương chỗ nào!”
Thẩm Húc nhẹ nhàng thở ,  hỏi Chu Song Yến: “Con thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-123-may-dinh-lam-gi.html.]
Chu Song Yến khẽ , cũng xoay vài vòng: “Con cũng  .”
Bên ngoài nhà, Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ vẫn đang  như sói gào. Hướng Quế Liên thì chửi rủa  ngừng, chỉ thẳng  Thẩm Húc: “Bà đây mệt c.h.ế.t mệt sống nuôi mày lớn, thế mà mày dám động tay động chân với tao, mày  sợ thiên lôi đánh xuống ? Có ai  mau tới đây. Thằng con bất hiếu đánh  già !”
“Kêu ! Tiếp tục kêu nữa !” Ánh mắt Thẩm Húc tỏa  khí lạnh, giọng điệu như băng giá: “Không  bà  gọi hết    đây ? Khỏi cần lao lực như , để  giúp bà!”
Nói xong,  xoay  bảo con : “Tam Oa, con  gọi  trong thôn, mời   nếu  rảnh thì đều tới sân đập lúa. Yến Tử, con ở  nhà chăm sóc cho .”
Hướng Quế Liên sửng sốt,  rõ    là  ý gì, trong lòng   chút hoảng hốt: “Mày…… Mày định  gì?”
Thẩm Húc lạnh lùng  một tiếng. Khả năng là vì áp suất quanh   thật sự quá thấp. khiến Điền Tùng Ngọc  lo lắng: “Ái Dân! Anh…”
“Anh  vài việc  xử lý, em ở nhà nghỉ ngơi, bảo Yến Tử ở nhà với em. Đợi khi về  sẽ  tỉ mỉ .”
Vừa dứt lời, Thẩm Húc  kéo lấy Hướng Quế Liên,  về phía sân đập lúa. Hướng Quế Liên bất ngờ  kịp đề phòng,   kéo ,  thể cọ qua mặt đất, đau đến mức kêu a a chửi bậy.
“Mày  gì thế hả? Chu Ái Dân, mày định g.i.ế.c  ? Tao chính là  mày đấy, mày dám g.i.ế.c  ? Chu Ái Dân, mày dừng  cho tao! Dừng !”
Thẩm Húc  d.a.o động. Hắn đang tuổi tráng niên, sức lực lớn hơn Lưu Đại Hoa. Bởi , lúc  ở trong tay Lưu Đại Hoa, Hướng Quế Liên  sức giãy giụa còn  thể thoát , nhưng ở trong tay Thẩm Húc,   thể  gì.
Ở phía , Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ giống như  dọa,   lóc  đuổi theo: “Bà nội! Bà nội! Chú Ba là  ! Cháu sẽ   với cha,  với ông cả!”
Nói xong một   tìm Chu Ái Đảng, một   tìm Chu Đại Hải.
Tới sân đập lúa,   tốp năm tốp ba gia đình ở gần  đến . Thẩm Húc  khách khí chút nào, thẳng tay ném Hướng Quế Liên xuống đất.
Hướng Quế Liên thuận thế  luôn  đất   dậy nữa, còn vỗ mặt đất  lóc kêu la: “Mọi   xem,  xem! Mọi  đều thấy  đấy! Đây là thái độ của con trai đối đãi với  già nhà  ? Chu Ái Dân  chỉ đánh , còn  g.i.ế.c , đúng là đại nghịch bất đạo mà!”
Người  mặt ở đây  Hướng Quế Liên,   Thẩm Húc,  vài  khẽ nhăn mày .
Thẩm Húc    giải thích, mặc Hướng Quế Liên mắng, yên tĩnh  sang một bên. 
Không lâu ,  trong thôn  tới gần đầy đủ.