Tam Oa  hề  chữ   thế nào, nhưng  bé vẫn  vui vẻ, gật đầu như giã tỏi: “Thích! Do cha lấy con đều thích!”
Thẩm Húc  khẽ xoa đầu  bé,   đến chuyện hôm nay Hướng Quế Liên mang theo Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ tới nhà.
“Trước đó cha  với các con thế nào, còn nhớ rõ ?”
Tam Oa giơ cao tay  lên: “Nhớ rõ! Phải bảo vệ ! Con  bảo vệ , còn bảo vệ cả chị gái! Bọn họ đẩy chị, con liền đánh bọn họ!”
Tay nhỏ nắm chặt , giọng  non nớt đầy hung dữ.
Thẩm Húc  hỏi: “Còn gì nữa?”
“Còn ……” Tròng mắt Tam Oa xoay vài vòng nhanh như chớp, giọng  nhỏ dần: “Tìm ông cả, tìm bà Đại Hoa!”
Cậu, chỉ lo báo thù cho chị gái, đánh ngã  bắt nạt chị gái, còn điểm … Ừm… Đã quên mất .
Yến Tử ở bên cạnh, khẽ kéo góc áo Thẩm Húc: “Cha, vốn dĩ con định  tìm bọn họ , nhưng còn  định  ngoài thì cha  về nhà.”
Sắc mặt Thẩm Húc dịu  một chút: “Ừ! Cha  ! Yến Tử vẫn nhớ rõ, như   !”
Tam Oa quên mất, dẩu miệng, cúi đầu xuống .
Thẩm Húc  tiếp: “Tam Oa cũng   ,  bảo vệ chị gái.” 
Nghe thấy thế, khuôn mặt nhỏ  dương lên.
“ mà,     quên nữa.”
Tam Oa gật đầu thật mạnh: “Chắc chắn con sẽ  quên nữa!”
Vân Chi
Thẩm Húc ôm chặt  bé: “Không  cha  con   đúng, nhưng các con đều còn nhỏ, nếu đánh  thật, các con  đánh thắng  bọn họ,  đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-133-anh-con-co-em-va-cac-con.html.]
Tam Oa há miệng, đang định    lợi hại,   Thẩm Húc liếc mắt lườm một cái: “Con đánh  Chu Quang Tông một quyền, nhưng đó là do nhân lúc    để ý. Tự con ngẫm  xem,   khi các con cãi , con từng đánh thắng    nào ?”
Tam Oa cúi đầu, đương nhiên là  , bởi vì mỗi   còn  kịp đánh trả, Hướng Quế Liên  lao tới giúp đỡ Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ đánh  . Nghĩ đến đây, Tam Oa hít hít mũi, sương mù dâng lên trong mắt.
“Con đánh   Chu Quang Tông, đánh   Chu Diệu Tổ, càng đánh   bà nội. Giống như hôm nay, bà nội đánh con, con  phản kháng  , sẽ  hại, sẽ  thương. Chẳng những bản  con khó chịu, chị gái và  ở bên  thấy cũng sẽ khó chịu, Bọn họ  giúp con, sẽ lao tới chắn cho con, như , bọn họ cũng sẽ  thương.”
Tam Oa nghiêng đầu nghĩ một lát,  Điền Tùng Ngọc,   Yến Tử, cuối cùng : “Con  ! Con  thể để  và chị gái  thuwong. Con đánh   cũng  , cha đánh thắng là , cha sẽ đánh giúp con! Giống như hôm nay ! Nếu… Nếu cha  ở nhà, con sẽ  tìm ông Cả,  tìm bà Đại Hoa, tóm , là tìm   thể đánh thắng đến đánh giúp con!”
Cậu bé phồng miệng : “Tuyệt đối tuyệt đối  thể để bọn họ   và chị gái  thương. Sau  khi lớn lên, trưởng thành  con sẽ  thể tự  bảo vệ  và chị gái!”
Thẩm Húc bật : “!”
Tam Oa hé miệng  hì hì. Yến Tử vô cùng nghiêm túc  Thẩm Húc: “Cha, bà nội thật sự   bà nội con ?”
“, bà    bà nội con!”
Yến Tử  xong lập tức ôm lấy Thẩm Húc: “Cha, con  vui! Bà    bà nội con,   con  thể  cần gọi bà  là bà nội nữa. Tốt quá!”
Trẻ con luôn biểu đạt cảm tình trực tiếp như thế, cũng thẳng thắn như thế.
Thẩm Húc  vui sướng  cảm khái, thả hai đứa nhỏ xuống, dỗ bọn trẻ  chơi,  đó  mới nắm lấy tay Điền Tùng Ngọc: “Hôm nay   em   dọa  ?”
“Không ! Anh yên tâm, em  khỏe, đứa trẻ trong bụng cũng  khỏe, …” Cuối cùng Điền Tùng Ngọc vẫn   lời  : “Anh với bên …”
“Cắt đứt! Đã cắt đứt ! Sau  ai  đường nấy,  cần để ý tới bọn họ nữa, chúng  chỉ cần tự  sống  là .”
Điền Tùng Ngọc nắm ngược  tay : “Anh còn  em, còn  Tam Oa và Yến Tử.”
Thẩm Húc giật , lập tức hiểu  ý của cô. Cô đang lo lắng cho  khi    gọi là  hơn hai mươi năm hóa    là  ruột, ngược  là kẻ thù, trong lòng  dễ chịu.
“Anh  ,   an ủi em . Anh thật sự   cả. Nói thật, ban đầu lúc mới  chân tướng, cảm xúc trong lòng  cũng khó diễn tả, bây giờ   cảm thấy  thể thở phào nhẹ nhõm một  . Anh sẽ  bao giờ  bất kỳ quan hệ gì với bọn họ nữa.”
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của , tảng đá lớn trong lòng Điền Tùng Ngọc cũng buông xuống, cũng qua lời xuôi tai  nhận   thái độ của  đối với nhà bên . Đột nhiên cô nhớ , những  đổi của  trong  thời gian , dường như  hiểu  điều gì đó.