Tất nhiên là Chu Ái Quân  thể nào  thế .
    thể   như . Nếu  thẳng  cũng mặc kệ giống Chu Ái Đảng, cũng    .   ,     sẽ    thế nào? Chu Ái Đảng  thể vì lợi ích  màng đến thanh danh.    thì , cả hai thứ    đều   từ bỏ.
Hiện giờ tất cả   đều , trong  tiền năm trăm đồng Hướng Quế Liên bán cách  sa tế,  ba trăm đồng  cho    tiền lễ hỏi mang đến nhà họ Phương cầu hôn. Kết cục của Hướng Quế Liên hiện giờ  một phần tội  từ  . Bởi , khoanh tay  ,  lẽ đối với Chu Ái Đảng mà , chỉ  thừa nhận một vài lời đồn đãi vớ vẩn, còn đối với    là đả kích trí mạng.
Càng khỏi  tới, vốn dĩ chuyện  là do   khơi . Ý định bắt đầu từ  , hợp đồng do   bàn bạc. Đương nhiên,  mắt   còn   chuyện .
Hướng Quế Liên thương đứa con trai  nhất, vẫn luôn tự  chịu  khai  đối phương. Chỉ cần bà   , cho dù  khác  nghi ngờ, cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.
 hôm nay  khai ,  đại biểu ngày mai cũng  khai. Đặc biệt nếu  đứa con trai  còn buông tay mặc kệ bà .
Bà  vì con trai  bắt  tù, con trai  coi thường  thèm để ý, khi đó, bà  sẽ  thế nào?
Chu Ái Quân  tính  chính xác.
 nếu bắt   thật sự  trả cái giá lớn như  để vớt Hướng Quế Liên  ngoài, tận đáy lòng     . Cho nên,   nghĩ  một biện pháp. Biện pháp   tốn một xu,   thể khiến Hướng Quế Liên cam tâm tình nguyện một  gánh vác tất cả tội ,   còn  thể thoát ly quan hệ  con với Hướng Quế Liên, còn    ngoài chỉ trỏ  bậy.
***
Phòng tạm giam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-137-so-la-khong-de-lam.html.]
Chu Ái Quân mang theo  nhiều thức ăn và quần áo cho Hướng Quế Liên, còn vô cùng tri kỷ gắp đồ ăn cho bà .
“Mẹ, mấy ngày nay  chịu khổ . Nào, ăn nhiều chút. Trong  chắc ăn  ngon ngủ    nhỉ? Mẹ ăn , đều là món  thích ăn. Gà  là do con dựa  quan hệ đổi  từ nơi khác, cố ý hầm mềm, ăn  ngon miệng, canh cũng  thơm. Trước   đều luyến tiếc ăn thêm một miếng,  gì  đều để dành cho chúng con. Bây giờ  đừng nghĩ tới chúng con nữa, tự  ăn thôi, tất cả đều là chuẩn  cho .”
Hướng Quế Liên cảm động, hai mắt rưng rưng. Bà   mà, Ái Quân nhà bà  là đứa  lương tâm. Mấy ngày nay bên ngoài vẫn luôn  động tĩnh,  trong phòng giam đều , sợ là con trai con gái bà  đều  cần bà  nữa , hiện tại đều đang ước gì  đoạn tuyệt quan hệ với bà .
Bà   tin, hung hăng mắng , nhưng cũng hiểu rõ, hiện giờ chỉ cần dính  chút tội danh  dễ ,   đoạn tuyệt quan hệ  con, cha con  hề ít, trong lòng bà  khó tránh khỏi cũng thấp thỏm.
Vân Chi
Lúc  gặp  Chu Ái Quân, bà  mới dám thả lỏng,  cảm thấy   nên nghi ngờ con trai, con trai bà  đều  ! Chỗ  là cả một con gà đấy! Rất hiếm !
Hướng Quế Liên cũng thực sự  đói , ăn ngấu nghiến. Chu Ái Quân vẫn mang dáng vẻ con trai hiểu thảo, đưa nước lau miệng cho bà : “Mẹ, ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn!”
Chưa tới mười phút, một nồi canh gà, ngay cả nước canh cũng  hết bụng Hướng Quế Liên . Bà  chép miệng hai cái, hỏi: “Ái Quân, trong  đúng là   nơi dành cho  ở, rốt cuộc đến bao giờ  mới  thể  ngoài?”
Chu Ái Quân buồn bã, cúi đầu, đầy mặt khuôn mặt u sầu: “Mẹ,   sợ là  dễ .”
Hướng Quế Liên nóng nảy: “Sao   dễ ? Bác trai con ? Bác trai con  giúp đỡ ?”
“Bác trai vẫn luôn  giúp, nhưng oán khí của  trong thôn  lớn,  dễ dàng chịu bỏ qua. Bọn họ , chúng   bồi thường tổn thất một năm cho bọn họ.”
Nghề phụ sa tế  tồi, nếu tính theo tình hình mấy tháng  đó, một năm ít nhất mỗi hộ cũng  kiếm  hai trăm đồng tiền lợi nhuận. Đừng thấy hai trăm đồng  nhiều lắm, nhưng mỗi nhà hai trăm cộng , đối với nhà họ Chu mà , chính là con  thiên văn.
Hướng Quế Liên hít ngược một  khí lạnh: “Bọn họ cũng quá tham lam ! Công phu sư tử ngoạm !”