Lời Trần Nhị Cẩu  trúng tâm trạng của  ít ,    dứt lời,      phụ họa: “! Ba nhà Chu Ái Quốc, Chu Ái Đảng, Chu Ái Quân  thể tham dự ! Không chỉ là chuyện  , về  trong thôn chúng   chuyện  như , cũng   phần bọn họ!”
“ đồng ý!”
Vân Chi
“ cũng đồng ý!”
Từng cánh tay giơ lên như măng mọc  mưa.
Có thể bớt vài  tới phân chia lợi ích với , ai   đồng ý? Huống chi, trong lòng   còn đang cất giấu oán giận với nhà họ Chu.
Vốn dĩ Chu Song Oanh đang ở bên cạnh xem kịch, lúc   thấy tên nhà bọn họ, chân mày lập tức cau .
“Các chú các thím, cháu  bà nội cháu   đúng, nhưng chuyện bà nội cháu , cháu với cha  đều  .”
Cô  kéo góc áo Lưu Diễm Hoa, tất nhiên Lưu Diễm Hoa hiểu  ý của cô , lập tức bước về phía  một bước: “Mấy ngày qua, Ái Quốc vẫn luôn  với , nếu      ý nghĩ như , nhất định   sẽ ngăn cản. Đối với chuyện nhà chúng  tạo thành thương tổn cho  , trong lòng  và Ái Quốc đều  áy náy, cũng  bồi thường cho  , nhưng mà chúng    năng lực .”
“Các vị hương .  và Ái Quốc là  thế nào,  nghĩ bao nhiêu năm qua   đều thấy rõ ràng. Mọi  đều  một loại gạo nuôi trăm loại , mặc dù chúng  đều là  nhà họ Chu, cùng ăn cùng uống,   giống những  khác trong nhà họ Chu. Xin   cho chúng  một cơ hội.”
Cô  cúi đầu, một tay khẽ xoa đầu Chu Song Oanh, một tay khẽ xoa cái bụng phồng lên của : “Oanh Oanh còn nhỏ, đứa trẻ trong bụng  chỉ ba bốn tháng nữa thôi cũng sẽ  đời. Coi như   thương xót đám trẻ,   ?”
Không giống với những  khác trong nhà họ Chu là thế nào? Lời    là định giẫm lên đầu bọn họ leo lên ? Người khác còn   gì, Trương Lệ Phân   vui,  :
“Chị dâu, lời  của chị  đúng . Nói cứ như chúng  đều là kẻ ác  bằng, chỉ  nhà chị là  . Nếu đều là  nhà họ Chu,   cho cơ hội thì  cho hết, nào  đạo lý chỉ cho nhà chị,  cho nhà chúng ? Hơn nữa…” Cô  nheo mắt : “Khi phân gia, nhà chị cũng  chia tiền! Theo ý của Trần Nhị Cầu, tiền đó cũng là tiền bán cách  sa tế.”
Trương Lệ Phân   phục. Dựa   bọn họ    xa lánh, Chu Ái Quốc   thể  theo   cùng  cơm ngon rượu say?
Lưu Diễm Hoa nhíu mày: “Khi phân gia, nhà chúng  cũng chỉ  chia ba mươi lăm đồng,   thể lấy  bồi thường cho   trong đại đội.”
Trương Lệ Phân  nhạt hai tiếng: “Mọi  đều   tính toán ,  thấy chị mới là  giỏi tính toán nhất đấy! Phân gia từ bao lâu ? Thời gian dài như ,   thấy chị lấy tiền  bồi thường? Lúc  trong thôn  chuyện ,  thể kiếm lợi, chị mới nhắc tới bồi thường, chỉ ba mươi lăm đồng, chia  mỗi nhà  mấy phân? Chị còn    hổ   hai chữ bồi thường?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-150-muon-buc-tu-chung-toi-sao.html.]
Khóe miệng Thẩm Húc cong lên, bình tĩnh xem kịch   lời nào.
Hắn  phát hiện , trong nhà họ Chu ai cũng là nhân tài. Gần như  cần  mở miệng, chính bọn họ   thể tự tìm đường chết, khiến  đạt  mục đích !
Lưu Diễm Hoa  chặn họng, lập tức sững sờ,   nên phản bác thế nào.
Đối với chuyện , Chu Ái Quân  hề để ý. Anh   công việc,  cần theo    đậu phụ thối,  bột ớt, Phương Giai Giai  càng   . Cho nên,  thể tham dự  nghề phụ mới trong thôn  ,   nửa mao tiền nào quan hệ với .
Thật  Chu Đại Hải      ít lời , dù  cũng là huyết mạch của em trai ruột nhà , nhưng  hề  tác dụng gì.
Cuối cùng Chu Đại Hải chỉ  thể tìm tới Thẩm Húc: “Thằng Ba, bác  cháu hận Hướng Quế Liên, nhưng hiện giờ bà    đưa tới nông trường cải tạo , cũng coi như   trừng phạt nên nhận. Ái Quốc Ái Đảng đều  dễ dàng,   gì các cháu cũng từng   em hai mươi mấy năm, cháu giơ tay giúp đỡ một chút,   ?”
Thẩm Húc  ông : “Anh em? Bác trai  quên  đây bọn họ từng bám   cháu, hút m.á.u cháu thế nào  ? Bác trai thử sờ lương tâm chính  hỏi một câu xem, bác cảm thấy bọn họ  từng đối xử với cháu thật lòng như  em ruột ?”
“Còn nữa, cháu nghĩ bác trai hiểu lầm , Hướng quế Liên  bắt,  đưa tới nông trường cải tạo, là vì bà  đầu cơ trục lợi bán tài sản công cộng, đào góc tường xã hội chủ nghĩa,   vì bà  đổi con. Chưa hề  trừng phạt vì tội !”
Chu Đại Hải sửng sốt, ánh mắt  về phía Thẩm Húc trở nên cực kỳ phức tạp.
Sau khi thấy tất cả  chiêu thức đều   tác dụng, Trương Lệ Phân bắt đầu chơi , trực tiếp đặt m.ô.n.g  xuống đất: “Mọi   bức tử chúng  ?    sống nữa…”
Thẩm Húc mỉa mai: “Lời  oan uổng cho   . Chẳng qua chỉ là  cho chị  nghề phụ thôi mà. Trước  khi trong thôn   nghề phụ, chẳng    vẫn sống  ? Sao bây giờ  thành bức tử chị ? Huống chi   do nhà chị bán     ? Nhà chị  thế thì ,   thì  ?”
Trần Quý Sinh  cãi  đau cả đầu,   chút mất kiên nhẫn, ông   thẳng: “Được ! Nếu   đều đồng ý  cho nhà họ Chu tham gia,  thì  cho tham gia.”
Còn chuyện nhà họ Chu nghĩ thế nào, quan trọng ?
Không quan trọng!
Chỉ một câu,  đặt dấu chấm hết cho chuyện .