“Bây giờ, chuyện quan trọng  mắt chúng   , là xác định bốn danh ngạch công nhân cho xưởng thực phẩm.”
Trần Quý Sinh  về phía Thẩm Húc: “Thằng Ba, cháu  !”
Thẩm Húc lấy sổ ghi chép công điểm : “Danh ngạch chỉ  bốn vị trí, trong khi đó thanh niên trong thôn chúng   hơn một trăm, hiển nhiên  đủ chia, nhất định  sàng chọn. Những    còn cũng đừng nhụt trí,  thể  thành phố  việc, chúng  chăm chỉ  nghề phụ. Làm  nghề phụ, cũng kiếm   ít. Huống chi,     là   cơ hội như  nữa. Lần    chọn, chúng  cố gắng cho  tới là .”
Mọi   rộ lên: “Được! Thằng Ba, đạo lý  chúng  đều hiểu! Vào thành phố  việc, trở thành công nhân là chuyện  dễ dàng, danh ngạch tất nhiên là quý giá,   cải nát đầy đường cái. Trước đây chúng   mấy ai  tư cách , bây giờ tự dưng  cơ hội,   vui mừng , cho dù   chọn, cũng  lỗ.”
Thẩm Húc gật đầu,  tiếp: “Cháu  xem qua sổ ghi chép công điểm của   trong ba năm gần nhất, cháu kiến nghị dựa theo xếp hạng công điểm từ cao xuống thấp. Chọn  mười   đầu, cho   bỏ phiếu kín, bốn  nhận  nhiều phiếu bầu nhất sẽ nhận  danh ngạch. Mọi  cảm thấy thế nào?”
Biện pháp  coi như công chính, tuy rằng  vài   con cháu nhà   xếp  mười, vô duyên với công việc, khó tránh khỏi thất vọng, nhưng cũng  tìm  lý do gì để bắt bẻ.
Sau khi quyết định xong, đám  Lưu Kim Thủy lấy  vài tờ giấy nhỏ,  tên mười   đầu  giấy.  Người trong thôn   chữ cũng  , điền  thứ tự là ,  cần  tên.
Chỉ  , cơ bản   đều  .
Hai tiếng ,   kết quả.
Lưu Kiến Thiết, Chu Minh Hữu, Trần Nhị Cẩu, và một  nữa là thanh niên trí thức - Diêm Chí Văn.
Ba   đều là con cháu cán bộ trong thôn, con trai của Lưu Kim Thủy, con trai của Chu Đại Hải, cháu trai của Trần Quý Sinh.
Thẩm Húc  bất ngờ chút nào. Bởi vì  khi  thấy mười cái tên  đầu   tên , đa    hoặc là bầu cho  , hoặc là bầu cho lãnh đạo, coi như biến tướng nịnh nọt cán bộ. Sau  nếu  chuyện gì cần lãnh đạo giúp đỡ,  thể lân la  quen, kiếm thêm cho  một phần công lao.
Đây cũng là kết quả Thẩm Húc  trông thấy.
Lưu Đại Hoa,  của Lưu Kiến Thiết, mấy ngày nay giúp   ít. Trần Nhị Cẩu thì luôn tỏ  vô cùng tôn sùng  từ chuyện sa tế, đấy là còn  ,    chỉ là cháu trai của Trần Quý Sinh, còn là cháu ngoại trai của Thẩm Vân Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-151-bo-phieu-lua-chon.html.]
Vân Chi
Còn Chu Minh Hữu, cho dù hiện giờ thái độ của Chu Đại Hải đối với  thế nào, Chu Minh Hữu vẫn luôn  về phía .
Thật   sổ ghi công điểm, mười   đầu,  bảy tám đều là   thiết với . Có thể , cho dù cuối cùng bốn danh ngạch  rơi xuống nhà ai, đều  lợi với Thẩm Húc. Cũng chính bởi ,  mới đưa  ý kiến bỏ phiếu cho mười   đầu để quyết định. Dù   bằng lòng giúp đỡ thôn dân thôn Thượng Thủy,  đại biểu  bằng lòng giúp đỡ những   thích .
Hiện giờ thấy mấy   nhận  danh ngạch, Thẩm Húc càng vui hơn. Như  cũng ,  đạt  mục đích của  , cũng coi như  trả  một phần nợ nhân tình.
Có qua  , bạn  với , tất nhiên  cũng sẽ đối xử  với bạn.
Còn về cái tên cuối cùng Diêm Chí Văn, Thẩm Húc cũng  bất ngờ. Người   tới thôn Thượng Thủy hơn sáu năm, vẫn luôn thành thật, chăm chỉ  việc, giúp đỡ  . Không những  khinh thường  nhà quê, còn  tích cực hòa nhập với  , còn tranh thủ thời gian rảnh rỗi dạy thêm cho đám trẻ trong thôn.
Tặng  hoa hồng, tay ám mùi hương. Anh  thật lòng trả giá,  trong thôn đều  hết, bây giờ   quả ngọt  tới  ?
“  công việc !  trở thành công nhân ! Vậy mà  cũng  cơ hội ăn cơm nhà nước!”
Người nhận  danh ngạch đều hoan hô nhảy nhót, mừng rỡ như điên.
Trong đám , Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân gần như   ghen ghét bao phủ! Bọn họ mệt c.h.ế.t mệt sống, trả giá nhiều như ,  thông qua Chu Ái Quân và Phương Giai Giai kiếm  công việc mà  thể nào, những   dựa    nhẹ nhàng trở thành công nhân như ?
Dựa  ? Chu Ái Quân, Phương Giai Giai!
Đều do hai    hại!
Chu Song Oanh cúi đầu, ánh mắt u ám lướt qua Chu Ái Quân và Phương Giai Giai, trong mắt lộ  vẻ âm ngoan. Nếu   vì bọn họ, Hướng Quế Liên sẽ bán cách  sa tế ? Bây giờ thì  , khiến bọn họ  liên lụy,   thôn xa lánh.
Tuy rằng nguồn thu từ nuôi gà,  đậu phụ thối và bột ớt  hạn, căn bản  thể so  với   khi cải cách mở , bản   biển  ăn buôn bán.  từ giờ đến khi cải cách mở  còn mấy năm nữa, đầu cơ trục lợi  quản nghiêm như , nhà bọn họ   cuộc sống  hơn, tất nhiên là  nghề phụ với   vẫn là  thỏa nhất. Đáng tiếc…
Trong mắt Chu Song Oanh lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Hai  ,    dọn lên thành phố sống ? Đừng mơ tưởng!