Hai chín tết, Thẩm Húc và Điềm Tùng Ngọc quét tước trong ngoài căn nhà đất một lượt.
Ba mươi tết, đêm giao thừa.
Vợ Chu Đại Hải qua mời bọn họ sang nhà cùng  đón tết, Thẩm Húc uyển chuyển từ chối,  một nhà  quây quần bên , tuy ít , nhưng  trẻ con, cũng vô cùng náo nhiệt. Bởi vì Yến Tử và Tam Oa vẫn còn nhỏ, thời    thịnh hành chuyện đón giao thừa,  tới mười hai giờ hai đứa   ngủ. 
Sáng hôm , mùng một tết, Thẩm Húc mới đưa tiền mừng tuổi cho hai đứa.
Hai bao lì xì, mỗi  hai mao. Hắn và Điền Tùng Ngọc đều  sẽ  thu , để bọn trẻ thích mua cái gì thì mua cái đó, khiến hai đứa trẻ vui mừng nhảy cẫng lên.
Đợi khi mặt trời sáng tỏ,  trong thôn mới bắt đầu  chúc tết , đây là tập tục của thôn Thượng Thủy.
Thẩm Húc tới nhà Chu Đại Hải . Từ  khi  rõ chân tướng về  thế của , Chu Đại Hải đối xử với   giống  đây nữa. Cũng may, ngoài hai  cầu  mở miệng  giúp Hướng Quế Liên ,   gì  nữa. Hai  đó mặc dù  mở miệng, nhưng   đồng ý, Chu Đại Hải cũng thôi,  từng  hành động gì quá đáng. Bởi , tuy rằng trong lòng Thẩm Húc  chút  vui, nhưng vẫn  thể ép xuống.
Thật , bác gái Chu đối xử với  vẫn nhiệt tình y như  . A, ,   là nhiệt tình hơn   một chút mới đúng. Khả năng là vì   giúp Chu Minh Hữu nhận  một công việc .
Người vui nhất chính là Lưu Manh Manh,  trông thấy Yến Tử và Tam Oa đến  xông lên. Người lớn còn  kịp  xong hai câu chúc tết, ba đứa trẻ   mật thương lượng chuyện đến từng nhà chúc tết xin kẹo ăn .
Nhìn cảnh , Chu Minh Hữu cũng thấy thèm thuồng: “Nếu em kết hôn sớm hơn hai năm, bây giờ con trai em cũng  thể  theo  chị chạy nhảy khắp nơi .”
Thẩm Húc  nhạo:“Tiểu Bân  nửa tuổi, chỉ cần chờ một năm nữa thôi mà. Tết sang năm là  thể chạy nhảy,  thể  chúc tết xin kẹo ,  sốt ruột cái gì.” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-158-don-tet.html.]
Tên đầy đủ của Tiểu Bân là Chu Bân, là con trai Chu Minh Hữu.
Nghe xong lời , Chu Minh Hữu bế Chu Bân  lòng, trêu đùa: “Đã  thấy ? Nhóc con mau lớn nhé, sang năm qua nhà bác Ba xin kẹo ăn!”
Ngây  ở nhà họ Chu một lát, Thẩm Húc mới  dậy  cùng với Thẩm Minh Hữu đến các nhà khác chúc tết. Đi hết một vòng trong thôn  về,  bàn trong nhà  bày  vài đĩa kẹo.
Hắn tới nhà khác chúc tết, tất nhiên  khác cũng tới nhà  chúc tết. Bình thường  chúc tết, mỗi  đều mang theo một nắm kẹo, phát cho  khác vài viên. Nhìn  kẹo nhà , hình như  nhiều.
Vân Chi
Điền Tùng Ngọc ở nhà tiếp khách bật : “Trong thôn nhiều hộ như , bây giờ mới tới  đến một phần ba, đợi khi   đến hết, sợ là đĩa đựng kẹo nhà chúng  sẽ  chứa nổi.”
“Hay là, đưa  kẹo đó cho ,  bỏ trong túi   dạo một vòng nữa trong thôn?”
Sao Điền Tùng Ngọc   hiểu ý của : “Nào  đạo lý   đưa kẹo tới,   đưa về cho  ? Hôm nay là mùng một tết đó, ai   việc như !”
Chẳng qua Thẩm Húc chỉ  thế mà thôi, thấy cô phản đối liền  lắm miệng nữa.
Bọn nhỏ vẫn đang  chơi vui quá  về, Thẩm húc  uống  hớp nước,    tới cửa chúc tết. Điều khiến   chút bất ngờ là,  tới   thôn dân thôn Thượng Thủy, mà là thanh niên trí thức Diêm Chí Văn ở cứ điểm dành cho thanh niên trí thức.
Diêm Chí Văn mang theo mười mấy viên kẹo thỏ trắng, theo tập tục của thôn Thượng Thủy, đưa hai ba viên kẹo  là nhiều , nhưng Diêm Chí Văn vẫn  chút ngượng ngùng, cảm thấy  đủ như cũ.  mà, tuy   là  thành phố, nhưng điều kiện gia đình   bình thường. Trên   còn hai   trai, gánh nặng  vai cha  nặng nề, thật sự  thể cho    nhiều lắm.
Hai năm  còn  thể gửi chút đồ linh tinh qua bên , đến năm thứ ba, gần như  còn gì nữa,   chỉ  thể dựa  bản . Mặc dù    chăm chỉ học tập chuyện đồng áng, nhưng kỹ xảo và sức lực vẫn  so  với những  từ nhỏ đến lớn sống trong thôn. Công điểm kiếm  đủ để nuôi sống chính , nhưng  gửi về nhà một chút, thì đúng là túng quẫn. Có thể lấy  mười mấy viên kẹo Thỏ Trắng ,   dễ dàng .