Khi một nhà năm  bước chân  nhà họ Điền, Tưởng Lan và chồng cô   tới . Bọn họ ở thị trấn bên cạnh,  mà còn đến sớm hơn bọn họ,  ở ngay thôn bên cạnh. Bà Lý và vợ Điền Tùng Nhân bận rộn trong phòng bếp, Điền Đại Dũng đang  chuyện với con rể, Tưởng Lan  bên cạnh nhấm hạt dưa.
Có thể là do  quen  bỏ qua, dường như Điền Đại Dũng cũng  nhớ rõ  còn một đứa con gái nữa. Trông thấy nhà Thẩm Húc đến, ông  còn sửng sốt một lúc, mới mời bọn họ  xuống.
Đám đàn ông  cùng  uống rượu  chuyện phiếm, phụ nữ dỗ con . Tưởng Lan liếc qua quà tặng Thẩm Húc mang tới,  lén lút  Điền Tùng Ngọc.  mà căn bản Điền Tùng Ngọc  hề  cô , Tưởng Lan định mở miệng  chuyện, thấy thái độ  cũng  vứt bỏ  thể diện mở miệng .
Cô  gả  tồi, chồng là nhân viên lâm thời  thị trấn, bố chồng là kế toán đại đội. Đừng thấy Điền Tùng Ngọc gả  nhà họ Chu hình như  hơn cô  mà lầm tưởng, thật  cuộc sống căn bản  thể so  với cô . Trước đây mỗi khi về nhà  đẻ, cô  đều lấy quà tặng  khoe với Điền Tùng Ngọc. năm nay  so  với  , khiến Tưởng Lan   thoải mái.
Cô    cách nào dẹp bỏ kiêu ngạo của , cúi đầu  Điền Tùng Ngọc, cũng   cách nào  để ý đến  đổi của Điền Tùng Ngọc và lũ trẻ. Hừ,  một cái xem, cả gia đình , từ đàn ông đến phụ nữ, đến đám trẻ, tất cả đều mặc quần áo mới đó! Là quần áo mới tinh, còn là vải nỉ quý giá đang lưu hành thời nay nữa,  đắt đỏ.”
Tưởng Lan khẽ vân vê góc áo, càng  càng chói mắt!
Vân Chi
Phía bên , Thẩm Húc cugnx   , tuy Tưởng Lan là con gái kế,   quan hệ huyết thống với nhà họ Điền, nhưng vì khéo ăn khéo ,   , còn  bà Lý là  ruột quan tâm, nên tình cảm dành cho nhà họ Điền còn nhiều hơn Điền Tùng Ngọc   ít. So  thì, Điền Tùng Ngọc giống như  dư thừa.
Vốn dĩ  nghĩ mang nhiều quà tặng một chút,  thể khiến nhà họ Điền coi trọng Điền Tùng Ngọc thêm vài phần. Hiển nhiên, kết quả   như thế.
Thẩm Húc cũng  cố gắng nữa, ăn cơm xong thì dẫn vợ con chào tạm biệt. Điền Đại Dũng khách sáo hai câu, thấy Thẩm Húc kiên trì, cũng   thêm nữa.
Thấy bọn họ về , Tưởng Lan cướp việc thu dọn bát đũa của vợ Điền Tùng Nhân, xuống  bếp cùng rửa với bà Lý. Hai  con  rửa bát   chuyện với ,    ngoài, Tưởng Lan  chuyện  cần cố kỵ nữa.
“Mẹ,  xem, hiện giờ cuộc sống của  dân thôn Thượng Thủy   mấy, con ở thị trấn bên cạnh cũng  . Thôn bọn họ ở ngay bên cạnh, Tùng Ngọc  nghĩ đến nhà  chút nào ? Nghề phụ , một thôn cũng là , hai thôn cũng là ,   giúp đỡ cả thôn Hạ Thủy chúng ? Cô  còn sinh  ở thôn Hạ Thủy đấy!”
Sắc mặt bà Lý  thờ ơ: “Đó là nghề phụ của cả đại đội sản xuất thôn Thượng Thủy,   của một  Điền Tùng Ngọc,  con bé quyết định .”
“Vậy công việc thì ? Em rể lấy  bốn danh ngạch từ xưởng thực phẩm, thế mà  nghĩ tới chuyện cho chúng  một cái! Tốt  gì chúng  cũng là  một nhà, nào  đạo lý  cho  trong nhà, chỉ cho  ngoài?”
Bà Lý vẫn  d.a.o động như cũ: “Chúng   tính là  một nhà với ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-161-tuong-lan.html.]
“Sao     một nhà? Mẹ kế cũng là ! Tốt  gì  cũng từng nuôi Điền Tùng Ngọc, Điền Tùng Ngọc  thể vô lương tâm như !”
“Mẹ  nuôi con bé! Từ nhỏ tới lớn, con bé ăn gì uống gì, đều do cha con bé kiếm về.”
Tưởng Lan chán nản: “Vậy   chăm sóc cô  ?”
Bà Lý thản nhiên liếc mắt  con gái một cái: “Khi  gả tới đây, con  mười mấy tuổi ,  hiểu chuyện. Con  nhớ, khi nấu cơm, con bé cũng  theo nấu cùng , quần áo cũng là nhặt đồ của  con bé để , nhờ bà nội sửa cho   ?”
Tưởn Lan nhớ  chuyện  , hình như đúng là như , cô  mím môi: “Vậy   gì cũng từng ăn cơm  nấu.”
“Tuy là như , nhưng công việc trong nhà, con bé cũng   ít. Nấu nước, nhặt củi, cho gà ăn… Chỉ những việc  thôi, cũng đủ để con bé ăn uống trong nhà . Đừng nhắc tới chuyện ăn cơm  nấu nữa.”
Tưởng Lan dậm chân: “Mẹ!”
“Mẹ  con đang nghĩ gì.” Bà Lý xua tay: “Đừng  với , nếu con  bản lĩnh, thì tự  tạo quan hệ  với con bé, để con bé giúp đỡ con, Muốn  tay từ chỗ  là chuyện  thể nào. Trước đây   từng ,   coi Điền Tùng Nhân và Điền Tùng Ngọc là con ,  từng trả giá vì bọn họ, cũng sẽ  thèm thuồng thứ gì của bọn họ.”
Mẹ kiếp,  kế kiểu gì ???
Tưởng Lan tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng   thể   gì.
Cùng lúc .
Trên đường từ nhà họ Lưu về thôn Thượng Thủy,   ngang qua bưu điện thị trấn, bên cạnh bưu điện  nhà vệ sinh công cộng cách đó  xa, Chu Song Oanh lấy cớ mắc tiểu,  một tiếng với Lưu Diễm Hoa và Chu Ái Quốc,  chạy  nhà vệ sinh. Sau khi  khỏi nhà vệ sinh, cô   vòng đường khác, ném bức thư giấu trong n.g.ự.c  hòm thư  cửa bưu điện.
Xong việc, khóe miệng cô  cong lên, nở nụ  tươi tắn.
Không  mùng năm Chu Ái Quân sẽ tới trạm lương thực  việc ? Để cô  xem, đối phương còn     .