Không  việc ,  thể ở  nhà thuê trong huyện thành nữa, Chu Ái Quân chỉ  thể mang theo Phương Giai Giai xám xịt  về thôn Thượng Thủy.
Sau khi  trong thôn  chuyện , đều nghị luận  nhiều ngày.
“Chu Ái Quân đúng là   mệnh trở nên nổi bật.”
“Chu Ái Quân trộm gà   còn mất nắm gạo.”
“Còn tưởng rằng Chu Ái Quân cưới  cục vàng về, ai ngờ  là cục vàng nổi.”
…
Những lời như thế,  ngừng truyền  trong tai Chu Ái Quân.
Sắc mặt Chu Ái Quân càng ngày càng trở nên khó coi,  mà Phương Giai Giai còn suốt ngày  lóc  mặt  ,  nhiều đến mức khiến   phiền lòng.
“Khóc  , chỉ  ! Ngoài   cô còn   gì ? Không nấu cơm ? Không định ăn cơm ?” Nói xong thì vung tay ném chén  qua.
“Chu Ái Quân,  là đồ khốn nạn! Khi cưới    thế nào,   quên  ?”
Quên? Tất nhiên là  quên , nhưng  khác nay khác. Khi     nịnh bợ nhà họ Phương, tất nhiên lời nào  cũng   miệng, cam tâm tình nguyện hầu hạ Phương Giai Giai. 
Hiện giờ nhà họ Phương  rơi đài , còn    hầu hạ? Không tự  xem   xứng  ?
Hừ, Chu Ái Quân mỉa mai: “Không sai,   từng hứa sẽ đối xử  với cô, nhưng cô cũng  tự hỏi  bản   xem. Không  thôn chúng , cho dù trong thành phố,  con gái nhà ai  khi gả chồng  vẫn   gì cả, mười ngón tay  dính nước như cô ? Nếu cô cảm thấy    đúng, thì cứ  ngoài hỏi xem, xem    thế nào?”
Phương Giai Giai cứng miệng,  cần hỏi cũng  tất nhiên là đều cảm thấy cô   đúng .  rõ ràng  đây Chu Ái Quân từng , dù  ngoài thuê nhà, công việc lặt vặt cũng  cần cô  nhọc lòng,   sẽ tranh thủ thời gian  hết, cô  chỉ cần tĩnh dưỡng cho khỏe, tranh thủ   thêm đứa bé nữa là .
Hiện giờ……
Cha   xảy  chuyện  bao lâu,     đổi sắc mặt . Chu Ái Quân bây giờ, và Chu Ái Quân  đây cô  từng yêu, thực sự như hai  khác .
Trong lòng Phương Giai Giai đầy chua xót, nghẹn ngào : “Chu Ái Quân,   ly hôn với !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-164-xem-bon-ho-con-kieu-ngao-the-nao.html.]
Vân Chi
Chu Ái Quân trợn mắt khinh bỉ: “Được thôi! Cô  ly hôn,  thành  cho cô!”
Phương Giai Giai há miệng, đôi môi run rẩy: “Anh…… Anh…… Chu Ái Quân, ……”
“Không  cô  ly hôn ?   ,   ? Thành  cho cô còn   ? Không  ly hôn thì  nấu cơm !  đang đói đây!”
Phương Giai Giai nghẹn một  ở cổ họng,  lâu  vẫn   nổi một chữ.
Cô   khỏi phòng, sắc mặt mờ mịt.
Ly hôn? Ly hôn thật cô   thể  ? Không còn nhà nữa, bản   Cả  Hai còn khó bảo , ngoài nhà họ Chu, ngoài ở  bên Chu Ái Quân , cô   còn nơi nào để  nữa .
Phương Giai Giai sụt sịt, lau nước mắt, cuối cùng  xuống phòng bếp.
Nhóm lửa, vo gạo, nấu nước. Mỗi bước đều  khó. Cô   sặc ho khan  ngừng, suýt chút nữa quần áo cũng  cháy,  mặt đầy tro bụi.  dù , cô  vẫn  cắn răng tiếp tục .
Trong phòng, Chu Ái Quân cũng đang oán hận.
Cha  Phương  nhiều tiền như , thế mà chỉ cho thêm Phương Giai Giai một chiếc máy may và một trăm đồng tiền. Bọn họ đối xử với con gái yêu  quá nhỉ? Hơn một vạn tệ đó,  cần cho một nửa, chỉ cần cho hai ba nghìn thôi, cuộc sống của   bây giờ cũng  đến mức thế  .
Hơn nữa, nếu chia tiền cho bọn họ, sẽ   lục soát  hết. Dù bọn họ  điều tra thật, nhưng   cũng  tới mức đến lục soát cả chỗ con rể chứ?
Chu Ái Quân nhắm mắt , mắng hai câu,  sinh  vài phần oán niệm đối với cha  Phương.
Bên .
Chu Song Oanh đang ăn đậu hũ trong bát,  cảm thấy hương vị tươi ngon giống như đang ăn gan rồng tủy phượng . Kết hợp với tiếng cãi vã giữa vợ chồng Chu Ái Quân truyền đến bên tai, cơm cũng  thể ăn nhiều hơn một bát.
Không  Chu Ái Quân ỷ    nhà họ Phương  chỗ dựa ? Vậy thì cô  sẽ phá hủy chỗ dựa của đối phương.
Không  Phương Giai Giai luôn kiêu ngạo vì  là  thành phố,   tiểu thư   khác hầu hạ ? Vậy thì cô  sẽ khiến đối phương vĩnh viễn chỉ  thể   nhà quê.
Chiêu rút củi  đáy nồi ,  đánh nhà họ Phương lún sâu xuống bùn, để xem Chu Ái Quân và Phương Giai Giai còn kiêu ngạo thế nào?