Nói  thì, thư cử báo nhà họ Phương đúng là do cô  , nhưng chuyện nhà họ Phương    do cô  sắp xếp.
Đời ,  khi  nhà họ Thẩm tìm tới, đón huyết mạch của bọn họ ,   buông tha cho nhà họ Chu.
Tuy rằng cha  cô   vươn tay giúp đỡ chú Ba, nhưng cũng  từng bắt nạt đối phương, bởi  nhà họ Thẩm  hề  tay với bọn họ, nhưng những  khác    may mắn như .
Hướng Quế Liên  mũi chịu sào,  bắt  tù,  lâu   chết. Chu Ái Đảng ôm món nợ cờ b.ạ.c  lưng,    c.h.é.m đứt một bàn tay, bán tất cả tài sản trong nhà mới giữ  tính mạng.
Còn cả Chu Ái Quân nữa, khi    là  vẻ vang nhất trong ba  em, công việc  thể diện, nhà vợ  thể diện, cuộc sống  thể diện. Vốn dĩ đang xuân phong đắc ý,   mà,  một đêm tất cả đều  đổi.
Nhà họ Phương ngã ngựa, Chu Ái Quân cũng   yên lành. Lúc đó,    là con rể của nhà họ Phương mấy năm, vô cùng  thiết với cha  Phương. Cũng      sử dụng thủ đoạn gì, mà những việc  cha  Phương ngay cả con trai con gái đều giấu,  cho Chu Ái Quân tham dựa ,   còn giật dây bắc cầu, dắt  ít mối tới cho cha  Phương.
Lúc ,  chuyện ồn ào hơn bây giờ  nhiều,  tiền tham ô của nhà họ Phương  chỉ một vạn tệ, mà là ba vạn. Nếu chỉ dựa  cha Phương là phó trạm trưởng trạm lương thực, và  Phương là cán sự công đoàn, tất nhiên sẽ   năng lực lớn như , nhưng ông nội nhà họ Phương từng  trong quân đội.
Tuy rằng ông   còn nữa, nhưng vẫn còn  ít mạng lưới quan hệ, em  nhà họ Phương còn  ở đồn công an, nếu   do cô  cử báo sớm, thì mùa hè năm nay, đối phương sẽ  điều tới cục công an huyện Dương Sơn,  phó cục trưởng.
Từ đó, nhà họ Phương nước lên thì thuyền lên, lá gan của cha  Phương cũng lớn hơn vài phần.
Kiếp , tội danh của bọn họ còn nghiêm trọng hơn nhiều, cả em  nhà họ Phương đều  phán mười lăm năm. Chu Ái Quân  thể may mắn thoát ,  phán năm năm.
Mà hiện giờ, em  nhà họ Phương chỉ  mất chức, cha  Phương cũng chỉ  phán bảy năm.
Chu Ái Quân, ngoài mất việc , cũng   tai ương lao ngục,  qua  vẻ như trừng phạt  lớn bằng đời , nhưng Chu Song Oanh   đợi.
Cô   tội danh của nhà họ Phương,  tiền và sổ sách nhà họ Phương đặt ở nơi nào, là vì đời    từng nhắc tới vụ án .  đối với chuyện khi nào Chu Ái Quân mới tham gia thì  ai , tất nhiên là cô    . Đợi đến khi em  nhà họ Phương  điều tới  phó cục trưởng cục công an huyện Dương Sơn, khi đó mới cử báo, còn  tác dụng ?
Chu Song Oanh  dám chắc. Nếu  mượn tay  nhà họ Thẩm, còn  đợi ba năm nữa.
Ba năm đó! Chẳng lẽ trong ba năm , cô   trơ mắt  cuộc sống của Chu Ái Quân phát triển  ngừng, trở nên rực rỡ ?
Cho dù cô  nhịn  thì thế nào? Đợi đến lúc , Chu Ái Quân cũng chỉ  phán năm năm, chỉ năm năm mà thôi. Nếu  thể, cô   Chu Ái Quân vĩnh viễn   . Nếu     , nếu    bám víu    ,  lẽ cô  cũng sẽ   tính kế,  gả cho  .
Cuộc hôn nhân kiếp , chính là khởi đầu cho bi kịch cả đời cô .
Chu Song Oanh vùi đầu ăn hết bát cơm trong tay, hít sâu một , đôi tay rũ  bàn chậm rãi nắm chặt .
Khiến Chu Ái Quân thất nghiệp, chỉ là bắt đầu mà thôi. Cô  tuyệt đối sẽ  dễ dàng buông tha cho đối phương như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-165-chi-la-bat-dau-ma-thoi.html.]
Không vội, thời gian còn dài, cô  còn  nhiều cơ hội để báo thù. Tóm ,  kiếp  từng hãm hại cô , cô  sẽ  bỏ qua cho một ai. Không chỉ Chu Ái Quân, còn cả Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ.
Nếu   vì bọn họ,  cô   bỏ lỡ ngày thi đại học? Sao cô    thể học đại học?
***
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đợi chuyện nhà họ Phương   chìm xuống,  trong thôn cũng dần dần  còn hào hứng tán nhảm chuyện  nữa,  tới cuối tháng ba âm lịch.
Mùa xuân đến, vạn vật sống .
Thẩm Húc  chạy xong một chuyến xe đường dài,  nghỉ vài ngày. Hắn đang định về thôn, còn   khỏi huyện  trông thấy Lưu Kim Thủy đang đánh xe bò  tới. Trên xe bò còn  bốn  trẻ tuổi, hai nam hai nữ.
“Chú Lưu, chú   thế?”
“A, thằng Ba !” Lưu Kim Thủy dừng xe bò , chỉ  mấy  đang   xe: “Không  bên   cử thêm vài thanh niên trí thức xuống nông thôn , chú  đón . Cháu cũng về nhà ? Tiện đường thì lên xe .”
Thẩm Húc gật đầu chào hỏi bốn  ,  trực tiếp lên xe.
Vân Chi
Lưu Kim Thủy trêu ghẹo: “Không  cháu  mua xe đạp  ? Sao  thấy cháu đạp xe thế?”
“Để ở nhà! Lần  cháu chạy xe đường dài,  mất năm sáu ngày,  tiện để xe ở đội vận chuyển!”
Lưu Kim Thủy gật đầu, xe đạp là thứ quý giá, cẩn thận một chút cũng đúng.
“Chú Lưu,  hôm nay chú  đánh xe thế? Những  khác trong thôn ?”
“Trước  đều do Kiến Thiết và Minh Hữu,   bây giờ bọn họ đều tới xưởng thực phẩm  việc  ?”
“Trong thôn chúng   ít thanh niên, cho dù Kiến Thiết với Minh Hữu  ở nhà, vẫn còn  khác mà! Chú là bí thư chi bộ kỳ cựu, vẫn   việc  ?”
“Haiz, chỉ là đánh xe bò thôi mà,  đánh xe chẳng như . Người trẻ tuổi còn  việc của  trẻ tuổi, bí thư chi bộ thôn thì ? Không  vẫn  đồng  việc với   , trong thôn chúng   cần chú ý cái !”
Thẩm Húc bật : “Vâng! Chú Lưu  đúng, nếu tất cả cán bộ của đại đội đều  tư tưởng giác ngộ như chú,  thì  !”
Hắn nhận lấy roi đánh xe từ tay Lưu Kim Thủy: “Chú Lưu, chú    , để cháu .”
Lưu Kim Thủy  hề khách sáo với , sảng khoái rời vị trí.