Khu nhà dành cho thanh niên trí thức.
Vào giờ , thanh niên trí thức cũ  ăn cơm xong  ngoài  việc cả . Không lâu nữa sẽ  gieo hạt lúa sớm,  chỉnh lý ruộng đất một chút, cả đậu phụ thối và bột ớt cho xưởng thực phẩm nữa, cũng cần xử lý. Hôm nay trời vẫn còn sớm, tất nhiên còn một đống chuyện đang chờ  .
Đám  Thẩm Hướng Dương  tới, đại đội cho bọn họ thêm hai ngày để thích ứng. Cao Tuấn và Văn Mẫn thương lượng  xem thanh niên trí thức cũ  việc, nhân tiện  dạo quanh thôn một vòng,  quen với tình hình trong thôn Thượng Thủy.
Trong phòng, chỉ còn  Thẩm Hướng Dung đang thu dọn giường đệm,  thấy tiếng động, cô  đầu  , thấy là Thẩm Hướng Dương thì  một câu “Về  ”,  đó tiếp tục sắp xếp  đồ đạc.
Vân Chi
“Chị,  gặp mặt ,  chị   chút phản ứng nào thế?”
“Chúng   tới thôn Thượng Thủy , còn  sống ở chỗ   lâu nữa, còn nhiều thời gian chậm rãi  quen, em sốt ruột cái gì?” Thẩm Hướng Dung   , trong mặt lộ  vài phần bỡn cợt: “Anh  để ý đến em ?”
Thẩm Hướng Dương gục đầu xuống: “Không!”
Phụt!
Thẩm Hướng Dung bật  thành tiếng: “Không cần nghĩ cũng ,   sẽ  để ý đến em. Nào  ai  như em chứ. “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” em  hiểu ? Em  như , sợ là  tạo  ấn tượng , còn   ngược . Anh  sẽ coi em là kẻ chuyên lôi kéo  quen để nịnh bợ, hoặc là…”
Cô  tạm dừng một chút, ý  trong mắt càng đậm hơn.
Thẩm Hướng Dương nghi hoặc hỏi: “Hoặc là cái gì?”
“Hoặc là, cảm thấy đầu óc em  vấn đề!”
Thẩm Hướng Dương:……
Thấy cảm xúc của    trùng xuống, Thẩm Hướng Dung chuyển sang chuyện khác, ngừng việc trong tay,  xuống bên cạnh Thẩm Hướng Dương, cầm tay  : “Chị  em  ý ,  điều cách  của em  thỏa đáng lắm, nhưng mà     chút tác dụng nào. Ít nhất, cũng  tặng  đồ cho   ,   ?”
“Tặng  thì  ích lợi gì, căn bản     nhận.” Thẩm Hướng Dương buồn bã: “Nếu   em chạy trốn nhanh,  cho   cơ hội từ chối, chắc chắn   sẽ bảo em mang về nguyên vẹn.”
“Ít nhất đồ cũng tới tay   ! Nếu   ăn, coi như    tiếp nhận tấm lòng em, chúng  sẽ  cớ qua nhà   quấy rầy. Nếu    ăn,   sẽ tìm cơ hội trả , như  cũng  thường xuyên qua , đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-167-anh-ay-khong-de-y-den-em.html.]
 mà Thẩm Hướng Dương vẫn  thể vui lên chút nào, ngược  cảm xúc càng hạ xuống: “Thì tính ? Chúng  vẫn     nghĩ thế nào ,  lẽ căn bản    thèm để ý đến chúng ,   nhận chúng  thì ?”
Thẩm Hướng Dung sửng sốt, sắc mặt cũng  chút cô đơn, nhưng chỉ trong giây lát  khôi phục như thường: “Vậy chỉ  thể trách chúng    duyên phận   . Tóm , chúng   quyết định tới thôn Thượng Thủy,   vì    thế nào. Giống như lời cha  ,  đây khi nhà chúng  rực rỡ như mặt trời ban trưa,   sự tồn tại của  ,  thể giúp  , cũng  từng che chở cho   nửa phần. Bây giờ trong nhà gặp nạn, cần gì  mang thêm gánh nặng cho  ?”
“Dù   cùng sinh sống  một mái hiên với chúng  hơn hai mươi năm, sớm chiều ở chung, còn  khả năng  đổi chỉ trong một đêm, càng đừng  tới  xưa nay  từng quen  chúng  như  , nếu  cảm tình, đúng là đang khiến   khó xử.”
Người trở mặt  nhận  trong một đêm  là ai, trong lòng hai  đều hiểu rõ.
Chính vì hiểu rõ, Thẩm Hướng Dương mới càng tức giận,   lập tức  dậy: “Đừng nhắc tới   với em! Anh    nhận chúng , em đây còn   nhận   hơn! Cha    bắt, mới chỉ tạm giam thôi, còn  định ,    vội vã phủi sạch quan hệ ! Không những thế, còn vội vàng giúp  khác vơ vét chứng cớ,   vẻ đại nghĩa diệt ! Nếu   vì  … Nếu   vì  …”
Hốc mắt Thẩm Hướng Dương phiếm hồng: “Nếu   vì  ,  lẽ cha  sẽ ……”
Thẩm Hướng Dung  bốn phía xung quanh, thấy   ai, mới nhẹ nhàng thở , lắc đầu, : “Chuyện của cha   phức tạp, quan hệ với    lớn.”
“Chị còn  giúp  !” Thẩm Hướng Dương sắp tức c.h.ế.t !
“Không  chị  chuyện giúp  , chị chỉ  sự thật thôi.”
Thật  thế cục ở thủ đô  căng thẳng từ lâu, chuyện của cha ,   dấu hiệu từ  khi ông nội qua đời ,   quan hệ gì nhiều với vị , cha   chú định sẽ  trốn thoát  kiếp nạn . Về điểm , trong lòng Thẩm Hướng Dương cũng hiểu rõ, nhưng  khi vị    hành động khiến   thất vọng buồn lòng như thế, trong lòng   vẫn  thoải mái,  thích   khác  giúp  .
Thẩm Hướng Dương bĩu môi: “Vậy cũng  cho ! Em mặc kệ cha  nghĩ thế nào, thấy thế nào, dù  em sẽ  bao giờ tha thứ cho  , cả đời  đều ! Đến c.h.ế.t cũng !”
“Nói cái gì thế! Cái gì c.h.ế.t với !” Thẩm Hướng Dung trừng mắt: “Ai   tha thứ cho  !”
Cô vươn một ngón tay chọc qua: “Cái miệng  của em,  lớn  vẫn bộp chộp như trẻ con thế, động một chút là xù lông, bao giờ mới đổi .”
Nói xong cô  thở dài: “Hướng Dương, hiện giờ nhà chúng  khác  , nên thu liễm tính tình   một chút. Trước   cha ,  ông nội, còn  thể che chở cho em. Dù em   gì,   gì, cùng lắm chỉ    gắn mác     thôi,  dễ  chút còn  thể xem như  thẳng thắn.”
“Bây giờ thì khác, cẩn thận họa từ miệng mà . Giống như hôm nay,   tốn bao nhiêu tâm sức mới giúp chúng   giả sơ yếu lý lịch, che giấu  phận thật sự, để    khác coi thường.  nếu em   giữ mồm giữ miệng,    chuyện,     thấy thì    bây giờ?”
“Em… Cũng vì thấy   ai nên em mới .” Thấy Thẩm Hướng Dung cau mày, Thẩm Hướng Dương vội vàng sửa miệng: “Sau  em sẽ   nữa, cho dù   ai, em cũng  .”