Hai tròng mắt Lâm Thanh Vân chợt lóe sáng: “Thanh niên trí thức chúng cháu cũng  thể đúng ?”
Lần   cần Lưu Đại Hoa mở miệng, Thẩm Húc  trả lời : “Đương nhiên ! Thanh niên trí thức Lâm hỏi câu  thật sự quá thừa, các   tới thôn Thượng Thủy chúng , thì chính là  trong thôn Thượng Thủy  . Trong thôn  bao giờ bạc đãi các  ? Mấy vị cán bộ trong thôn,  ai từng phân biệt đối xử với các  ? Trước đây là nghề phụ sa tế, bây giờ là nghề phụ  bột ớt đậu phụ thối và nuôi gà,   nào  cho các  theo ?”
“Đồng chí Thẩm Húc, do    lựa lời. Anh  đúng, mấy vị cán bộ trong thôn Thượng Thủy đều là cán bộ , một lòng vì dân phục vụ, đối xử với thanh niên trí thức chúng  cũng hòa ái dễ gần, giúp chúng   ít việc, trong lòng chúng  vô cùng cảm kích.”
Văn Mẫn cũng ngẫm nghĩ một lát: “Đồng chí Lâm Thanh Vân, nếu   đều  thể đăng ký xin sử dụng máy kéo,  là  cũng đăng ký . Nếu  thể học  nghề lái xe,   chừng  còn  thể  thành phố tìm  việc .”
Lâm Thanh Vân cũng ôm tâm tư , nhưng  mặt  chỉ nở nụ  hờ hững.
Vân Chi
Thẩm Húc liếc mắt    một cái: “Được đó! Chỉ cần thanh niên trí thức Lâm chịu bỏ tiền  là .  mà thanh niên trí thức Lâm nên cẩn thận một chút, dù  máy kéo cũng là đồ quý giá,  tự học thì  thận trọng, cẩn thận đ.â.m lung tung,  hỏng  là  bồi thường đấy. Nếu  bồi thường nổi, thì chính là phá hoại tài sản chung. Vết xe đổ của Hướng Quế Liên  đây vẫn còn ở đó.”
Văn Mẫn nhíu mày: “Không    ở bên cạnh chỉ dạy ?”
Khóe miệng Thẩm Húc  bĩu : “Ai  với cô là  sẽ ở bên cạnh chỉ dạy?”
Văn Mẫn  về phía Chu Minh Hữu. Thẩm Húc trợn trắng mắt: “Minh Hữu là  em nhà , Lâm Thanh Vân là gì của ? Máy kéo là tài sản chung,   đều  thể sử dụng.   thì .”
Cả  Lâm Thanh Vân cứng , nếu như   Thẩm Húc chỉ dạy, ai dám chạm  thứ quý giá như máy kéo? Làm hỏng nó , đem bán   cũng  đủ để bồi thường,  khéo còn mất mạng như chơi  chứ.
Bởi , cho dù  thể bỏ tiền  để dùng, thì thế nào? Cũng uổng phí mà thôi!
Nghe thấy ,  ít  lui về phía  một bước,  , bọn họ   cái mệnh đó.
“Anh… Sao   thể  như … Đều là  cùng thôn,   thể giúp một phen ?”
Thẩm Húc  ha hả hai tiếng, chỉ  con sông  mặt: “Bên   nước kìa!”
Nói xong thì xoay  vỗ vai Chu Minh Hữu: “Đi thôi, nhân lúc trời còn  tối, chúng  lái thêm hai vòng nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-173-ben-kia-co-nuoc-kia.html.]
Đừng lãng phí thời gian ở chỗ  đấu võ mồm với một lũ ngốc còn  vẻ  đây.
Máy kéo  khỏi, khói xe phun thẳng về phía Văn Mẫn, khiến cô   sặc  ngừng ho khan.
Lâm Thanh Vân  theo chiếc xe, hai mắt nheo .
“Xin , thanh niên trí thức Lâm, tại  khiến  chọc bọn họ tức giận, chẳng những  bà thím  chèn ép, còn  đồng chí Thẩm Húc oán trách. Nếu   ,  lẽ    đồng ý dạy  . Đều do   .”
Lời  của Văn Mẫn khiến Lâm Thanh Vân lấy  tinh thần,   hít sâu một ,  mặt   nữa treo lên nụ : “Không liên quan đến cô. Đồng chí Thẩm Húc  đúng,    là gì của  ,     nghĩa vụ  dạy .”
“ mà   tới thôn Thượng Thủy sắp  hai năm , cũng coi như một phần tử trong thôn Thượng Thủy. Mọi  đều là hương  với , giúp đỡ một chút thì   ? Lòng    đúng là quá hẹp hòi.”
“Đồng chí Văn Mẫn, cô  tới cho nên  hiểu rõ lắm. Tuy rằng   đến thôn Thượng Thủy  sắp  hai năm , nhưng   đồng chí Thẩm Húc  việc  ở xưởng in ấn, mỗi tháng chỉ về nhà hai , mỗi  cũng chỉ ở nhà một hai ngày. Sau đó     đội vận chuyển, thường xuyên  chạy xe  ngoài, cho dù  chạy xe,   cũng  bận. Giữa  với    từng  giao thiệp gì, càng khỏi  tới tình cảm.”
Nói  lời , trong lòng Lâm Thanh Vân cũng  chút mất mát. Hai tay   nắm chặt ,  đó  buông .
Văn Mẫn thở dài, đột nhiên nghĩ tới câu cuối cùng Thẩm Húc : “Anh   với , bên   nước, là  ý gì?” 
Lâm Thanh Vân há miệng,    thôi
Văn Mẫn:???
Thẩm Hướng Dương  tới,  ha ha: “Thế  còn  hiểu,   bảo cô tự   bờ sông soi gương xem, xem mặt  dày đến mức nào đấy! Cả huyện Dương Sơn   bao nhiêu   lái xe chứ, ai   cái nghề    hoan nghênh. Cô   ngoài hỏi một chút là , nếu    quan hệ  thiết,    chỉ dạy cho, học phí đắt thế nào ? Cô  há mồm  bảo   vô tư phụng hiến, nghĩ  là ai chứ?”
“Huống chi,      ăn   rỗi   việc gì . Đồng chí Thẩm húc cũng chỉ  nghỉ mấy ngày phép thôi, hết phép là  về đội vận chuyển . Khó khăn lắm   mới  nghỉ về nhà, cô     ở bên vợ con, mà tiêu phí hết thời gian nghỉ ngơi đó   các cô ? Các cô đáng để     ?”
Khuôn mặt Văn Mẫn lập tức đỏ bừng lên: “Cậu… Cậu…”
Thẩm Hướng Dung nhẹ nhàng kéo góc áo Thẩm Hướng Dương, khẽ lắc đầu. Vốn dĩ Thẩm Hướng Dương còn   thêm vài câu nữa, cuối cùng  nuốt trở , ngoan ngoãn thu hồi hết gai nhọn của   ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Hướng Dung, ngoan ngoãn  theo cô  rời khỏi chỗ .