“Hả?” Du Tiểu Miên sửng sốt, hình như bản  cũng   vi . Cô cũng    thích xen  việc của  khác, đặc biệt là Thẩm Hướng Dương còn  tính là  quen, hôm nay đúng là cô   nhiều . Cô nghiêng đầu nghĩ một chút: “Có lẽ là vì chị gái   xinh , còn dịu dàng dễ gần.”
Thẩm Hướng Dương:……
Lý do  cũng quá cmn thần kỳ!
“Con gái đều yêu cái , từ khi còn nhỏ   thường xuyên suy nghĩ,   khi lớn lên trông  sẽ thế nào,  thể biến thành   siêu cấp  ? Mọi  đều  con gái mười tám  đổi  nhiều, mũi   thấp,   mấy năm nữa  cao lên  ? Cằm  quá tròn,      thể gầy   ? Những thứ  , chị gái  đều . Mặt trái xoan, cằm nhỏ, mũi cao, mắt to, môi trái tim…”
“Hơn nữa, mỗi thứ hình như đều  quá đặc biệt, nhưng tổng hợp    chị gái ,  mới phát hiện   cực kỳ tinh xảo. Đặc biệt là chị gái  còn  khí chất xuất chúng,   tới quý khí  , chỉ riêng  thở của văn nhân thôi, giống như  bụng đầy thi họa ,   hiểu ? A a a… Người như  chỉ   bầu trời thôi,   ?”
Thẩm Hướng Dương choáng váng: “……  là chỉ  trời mới .”
“   như chị gái , đương nhiên chỉ  trời mới …” Du Tiểu Miên nắm chặt tay, khó nén nổi hưng phấn: “Hình mẫu lý tưởng của , chính là như !”
Vân Chi
 chỉ một giây , cô  ủ rũ: “Đáng tiếc   thể trở thành  như , cho dù  vẻ ngoài như , cũng  đủ khí chất. Không trở thành  như   còn  tính,   còn là con gái nữa, nếu  cưới chị  về nhà,  ngắm hàng ngày cũng !”
Vừa   đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, quá mất mát.
Thẩm Hướng Dương:…… Trợn mắt há hốc mồm!
“Được !  nhận mệnh!  vẫn nên về phòng soạn bài thì hơn, mai còn  tới trường học nữa.”
Nói xong Du Tiểu Miên xoay ,  phòng, đóng cửa .
Thẩm Hướng Dương:…… A a a, bệnh tâm thần ?
Phí công  đây   còn cảm thấy cô gái   tồi! Đầu óc   đúng là quá con  nó  bệnh ! Xem ,    chỉ  giúp chị gái đề phòng  đám đàn ông xuất hiện bên cạnh, mà phụ nữ cũng   lơi lỏng!
Thẩm Hướng Dương vô cùng căng thẳng, nhanh chân chạy  tìm Thẩm Hướng Dung. Không ! Cậu  theo sát chị gái  lúc  nơi mới !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-191-phai-can-than-ca-voi-phu-nu.html.]
***
Chia thịt heo xong, mỗi nhà đều  một miếng. Ai nấy đều mặt mày hồng hào, vui như đến tết. Ngay cả nhà Chu Ái Quốc,   cũng  chia một miếng thịt bằng bàn tay. Tuy rằng  chia ít nhất trong thôn, nhưng Lưu Diễm Hoa   vui . Ít nhất điều  chứng tỏ,  trong thôn    xa lánh bọn họ, cuộc sống của bọn họ vẫn còn hy vọng.
Chỉ  Chu Song Oanh là cảm thấy cực kỳ  vui. Lưu Diễm Hoa cũng    tâm trạng của cô   vẻ nặng nề, lo lắng hỏi: “Oanh Oanh con   thế? Có   chuyện gì  ? Con  việc gì thì đừng giấu ,  cho  ,   thể cùng  nghĩ cách giúp con.”
Chu Song Oanh há miệng thở dốc,   ngậm chặt miệng.
Cô    thế nào đây? Cô   thể thương lượng với   cách đối phó với Chu Ái Đảng và Chu Ái Quân, thượng lượng xem  thế nào để cuộc sống gia đình  càng ngày càng .  cô   thể  cho   , cô  là  trọng sinh sống , cô   tiếc bất cứ giá nào cũng  cướp đoạt kỳ ngộ của Lưu Manh manh ?
Không thể! Mặc dù  cô   phát hiện  cô   thích hợp, nhưng cô   thể thẳng thắn với bà  . Đặc biệt là, nếu để  cô  , chuyện kẹp bắt thú là do cô  sắp đặt, mục đích là vì thiết kế Tiền Tắc Nhân,  cô  sẽ nghĩ thế nào?
Chu Song Oanh lắc đầu: “Con  . Chỉ là lo cho vết sẹo  mặt  thôi.”
Lưu Diễm Hoa duỗi tay vuốt ve vết sẹo mờ nhạt  trán cô : “Oanh Oanh,   , con còn nhỏ, lớn lên sẽ     nữa.”
Chu Song Oanh thất thần, đáp lời: “Con  .”
“Mẹ   với cha và bác con, bọn họ sẽ cùng  tìm lô hội giúp con. Không  con  thứ đó  tác dụng ?’
Chu Song Oanh ngẩng đầu lên, nở một nụ : “Vâng. Cảm ơn !”
“Đứa nhỏ ngốc , con là con ruột của ,   gì vì con đều là chuyên đương nhiên, con cảm ơn cái gì.”
Nghe thấy lời , Chu Song Oanh cảm thấy  ấm áp, nụ   mặt cũng chân thành hơn vài phần: “Con hiểu . Mẹ,  nghỉ ngơi một chút , cẩn thận mệt. Con   cả, con  chơi đây.”
“Ừ! Đừng  quá xa, nhớ về sớm chút ăn cơm chiều.”
“Vâng!”