Thẩm Húc nhíu mày, kẹp bắt thú ghì sát  da Chu Song Oanh, lập tức vẽ  một vệt máu.
Chu Song Oanh vội vàng giải thích: “Cháu  , cháu  chắc chắn, cháu  lừa chú . Khi nhà họ Thẩm tới đón chú,  hoành tráng, ngoài cha  chú , còn hai vị cảnh vệ viên  theo. Ngoài bọn họ, còn  chủ tịch huyện, bí thư, cục trưởng cục công an của huyện Dương Sơn, và tất cả lãnh đạo công xã cùng tới.”
“Lúc  nhà họ Chu hận  thể co đầu rụt cổ , khiến   quên  sự tồn tại của bọn họ. Cháu cũng là  nhà họ Chu, nào dám ngoi đầu lên tìm chết. Cháu chỉ  từ xa liếc mắt  một cái, thấy lãnh đạo huyện Dương Sơn vây quanh cha  chú xuống xe, bên cạnh bọn họ còn một  thanh niên trẻ tuổi  theo, cháu đoán  đó  thể là em trai chú.”
Cô   từng gặp Thẩm Hướng Dương? Thẩm Húc giật , kẹp bắt thú vô thức kẹp chặt hơn, răng cưa bén nhọn   nữa đ.â.m rách da Chu Song Oanh, khiến cô  sợ tới mức nước mắt chảy ròng ròng, nhưng  dám  thành tiếng, sợ tiếng  sẽ khiến Thẩm Húc  vui.
“Tên bọn họ là gì? Trông như thế nào?” Thẩm Húc lấy  bình tĩnh, tiếp thục thử.
“Cha của chú tên là Thẩm Hách, nếu chú ở tại thủ đô, nếu hai  từng chạm mặt , chắc chắn bọn họ sẽ nghi ngờ. Bởi vì chú với cha ruột của chú giống  bốn năm phần. Còn về  với em trai chú, cháu  .”
Ánh mắt Thẩm Húc lóe lên: “Chỉ nhớ rõ cha ,   nhớ   với em trai  ?”
Chu Song Oanh vội vàng đáp: “Lời cháu  đều là sự thật. Cháu  tên của cha chú, là vì   lãnh đạo bên  nhắc tới. Còn về diện mạo, khi  cháu chỉ  thoáng qua, căn bản  thấy rõ ràng lắm. Sau    giao thoa gì, đến khi cháu chết,  qua hơn hai mươi năm ,  cháu  thể nhớ rõ . Cháu chỉ nhớ diện mạo của cha ruột chú, là vì   ông  từng phát biểu  bản tin thời sự.”
Không  tên Thẩm Hướng Dương, cũng  nhớ rõ diện mạo của Thẩm Hướng Dương, còn về Thẩm Hướng Dung  càng   gì. Thẩm Húc nhẹ nhàng thở ,  hỏi thêm vài vấn đề nữa, phát hiện  thế mà Chu Song Oanh còn   bây giờ nhà họ Thẩm   bắt xuống nông trường .
“Về nhà họ Thẩm, cô chỉ  bấy nhiêu?” Hắn kinh ngạc  Chu Song Oanh,   ít như ?
Chu Song Oanh nhỏ giọng nức nở, liều mạng gật đầu: “Chỉ  bấy nhiêu.”
“Người chiếm  phận của , ở nhà họ Thẩm hưởng phúc hơn hai mươi năm,  chú Ba  của cô,  bao giờ  chuyện với các cô ?”
Chu Song Oanh  khổ: “Hắn    cận với nhà họ Chu bên , vẫn luôn khinh thường nhà họ Chu,  bao giờ chịu nhận  là  nhà họ Chu. Mặc dù cha  ruột của chú   sáng tỏ,  đón chú về, gạch tên   khỏi hộ khẩu.    vẫn kiên trì giữ  họ Thẩm,   đổi sang họ Chu, càng   nhận  đám   chúng cháu. Hắn  cảm thấy chúng cháu  xứng    của , cháu cũng chỉ mới gặp mặt    một .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-196-kiep-truoc-cua-chu-song-oanh-1.html.]
“Sau khi   gặp nạn, từng về thôn Thượng Thủy một , trông thấy chúng cháu,  mặt đều là vẻ ghét bỏ. Cũng chỉ ngây  nửa ngày,  vội vàng  mất. Chỉ chút thời gian như ,  chuyện với    quá mười câu,   thể nhắc tới nhà họ Thẩm.”
“Hắn  đến Dương Thành phát triển, nhưng mà hình như  ăn   lắm, khả năng  xảy  chuyện gì bên đó,    xám xịt  về, nhưng vẫn sống ở  huyện, còn thường xuyên lên tỉnh thành,  hề về thôn Thượng Thủy thêm  nào nữa, cũng   giao thoa gì với nhà chúng cháu.”
“ mà chắc hẳn Chu Ái Quân sẽ  nhiều hơn, chú Tư vẫn luôn lui tới với Thẩm Hướng An. Thẩm Hướng An chính là   đổi với chú.”
Nói tới đây, cả  Chu Song Oanh run rẩy, hận ý dâng trào.
Chính Thẩm Hướng An  vạch kế cho Chu Ái Quân, gả cô  cho Lương Kiến Bình. Khi đó, Lương Kiến Bình là hiệu trưởng trường trung học  một ở huyện Dương Sơn. Là hiệu trưởng trường trung học huyện  tính là gì, nhưng cha của Lương Kiến Bình là phó cục trưởng cục công an tỉnh Lâm Tương.
Thẩm Hướng An  thông qua nhà họ Lương Đông Sơn tái khởi,  khôi phục  quang cảnh như khi còn là con trưởng nhà họ Thẩm là chuyện  thể nào, nhưng    cam lòng  vây khốn ở vùng đất nghèo nàn huyện Dương Sơn , luôn cố gắng tìm  cách để bay cao. Vì thế,    tìm Chu Ái Quân, sắp đặt chuyện .
Chu Ái Quân dẫn Lương Kiến Bình tới thôn Thượng Thủy  khách, từng gặp mặt Chu Song Oanh một . Ngày hôm  Chu Ái Quân  qua nhà cô ,  Lương Kiến Bình coi trọng cô ,  cưới cô . Lương Kiến Bình vẻ ngoài đoan chính, sự nghiệp cũng . Mặc dù  từng cưới vợ,  với vợ  hai đứa nhỏ, nhưng hai đứa nhỏ đều do ông bà nội chăm nom,  cần cô   nhọc lòng.
Còn cô , vì thời trẻ  Chu Quang Tông Chu Diệu Tổ  hại,  thể sinh con, bởi   thế nào thì việc hôn nhân  cũng là nhà họ Chu trèo cao.
Chính vì như ,  cô   càng  yên tâm. Bà   tin Chu Ái Quân, chuyện  như   Chu Ái Quân  thể nghĩ đến bọn họ?
Mặc dù Chu Ái Quân , là vì     con gái ruột,   gì cô  cũng là cháu gái, coi như  một nhà. Lời   cũng  vài phần đạo lý, nhưng  cô  vẫn  đồng ý như cũ.
Vân Chi
Việc   giải quyết  gì.
Lúc   là năm chín ba, trong thôn ai cũng , chỉ dựa  việc đồng áng  thể kiếm  tiền, nhà nhà đều  ngoài tìm việc  thuê.
Cha cô   , đơn giản vì ông   tay nghề  thợ mộc,  thể nhận một vài đơn hàng ở địa phương. Việc  ăn  tính là quá , nhưng vẫn  thể dưỡng gia sống tạm, còn  thể để dành một chút. So với những nhà khác rời khỏi thôn  công nhân, coi như  kém, còn   phiền não vì  rời xa quê hương.