Hôm nay, Thẩm Húc tìm Chu Đại Hải và Lưu Kim Thủy  xin một mảnh đất nền nhà.
Không sai,  định xây nhà!
Ban đầu,  từng nghĩ tới chuyện đón Điền Tùng Ngọc và lũ trẻ lên huyện sống.  mà hiện giờ còn  thể tự   mua bất động sản, nhà ở  huyện đều khan hiếm, đừng  tới mua, ngay cả nhà thuê cũng khó như lên trời, cho nên kế hoạch  chỉ  thể gác . Hơn nữa, Thẩm Hướng Dương và Thẩm Hướng Dung đều ở trong thôn, với tình hình hiện giờ, tất nhiên là ở  thôn Thượng Thủy vẫn  hơn.
Một khi  như , thì  đổi căn phòng đất đang ở hiện giờ mới .
Vừa  thấy    xin đất nền nhà,  ít  trong thôn  chạy tới chúc mừng.
“Thằng Ba, giỏi lắm! Chưa bao lâu  sắp xây  nhà khang trang của riêng  . Dùng gạch xanh ngói đỏ nhỉ?” 
Không đợi Thẩm Húc trả lời, Lưu Đại Hoa  mở miệng : “Đương nhiên là gạch xanh ngói đò , nếu vẫn là nhà đất giống nhà thằng Ba đang ở, thì cần gì  xây mới?”
“Nói cũng đúng. Thằng Ba, cháu đủ tiền ?”
“Đủ ! Cháu  việc ở đội vận chuyển hơn nửa năm,  tích cóp  một ít. Cộng thêm  tiền thừa từ bốn trăm đồng khi phân gia, vay mượn thêm đồng nghiệp trong đơn vị một chút, chắc là đủ!”
“Ui, cháu còn  vay tiền ? Không đủ tiền cháu cứ  một tiếng, trong tay thím còn một chút. Cháu vay  khác  trả cả lãi,  bằng vay của hương  quê nhà chúng ,   cháu chỉ cần trả  tiền vốn là .”
“ đấy, thằng Ba, cháu mau trả hết tiền vay  . Cháu còn thiếu bao nhiêu, để thím đưa cho. Nếu thím  đủ, trong thôn vẫn còn nhiều  như , mỗi  cho mượn một chút, đảm bảo chỉ thừa  thiếu.”
Có  tính tình nôn nóng giống Lưu Đại Hoa  bắt đầu lấy tiền  .
Nhìn từng tờ tiền giấy đưa tới  mặt , Thẩm Húc dở  dở . Thật  căn bản   cần vay mượn ai, chỉ vì   quá gây chú ý mới cố ý  như . Không ngờ    nhiệt tình như thế.
“Các thím, ý  của các thím cháu nhận. Cháu thật sự  cần, đồng nghiệp của cháu cũng cho mượn  lấy lãi. Mỗi tháng đến ngày phát tiền lương, cháu lấy  một phần trả cho   là ,  mất bao lâu là  thể trả hết .”
“Thật sự  cần?”
“Thật!”
“Thằng Ba, cháu đừng phùng má giả   mập, nếu cần giúp đỡ cháu cứ !”
“Tiền thì cháu  cần giúp, nhưng thật  cháu còn  chuyện khác  nhờ  .”
Nghe thấy bản   nơi dụng võ,    mặt ở đây đều cao hứng: “Được, cháu  !”
“Mấy ngày nữa là tới ngày gieo giống , lương thực quan trọng nhất, cho nên cháu định đợi qua mấy ngày bận rộn gieo giống vụ lúa sớm  thì xây nhà. Đến lúc đó    rảnh rỗi,  phiền các thím các bác các  em tới đây giúp cháu dựng nhà.”
Hiện giờ còn   đội công trình nhận xây dựng nhà dân, bọn họ chỉ  thể nhận các công trình của chính phủ, hoặc xây nhà tập thể cho các đơn vị lớn. Ở quê,  dân  xây nhà, gần như đều dựa  hai tay của .
Lưu Đại Hoa vỗ đùi: “Kiến Thiết nhà thím  căn chỉ, đến lúc đó thím bảo nó nghỉ hai ngày qua giúp cháu.”
“Thằng nhóc nhà thím xây tường  lành nghề.”
“Nhị Cẩu nhà thím xây gạch  nhanh  vững chắc!”
“Thằng út nhà bác…”
Thẩm Húc  rộ lên: “Được ạ! Đến lúc đó bảo bọn họ tới hết, cháu bao cơm, tiền công tính theo lương công nhân lâm thời trong huyện.”
“Cho tiền cái gì,  cần! Cháu giúp thôn chúng  nhiều như ,   chỉ là xây nhà , ai  lấy tiền của cháu!”
“ thế! Thằng Ba, lời  của cháu quá khách sáo ! Đừng  là tiền, ngay cả cơm cũng  cần cháu phụ trách. Đều là  cùng thôn, bảo bọn họ tự về nhà  ăn là .”
Thẩm Húc há miệng,  đợi  kịp  thêm    ngắt lời: “Thằng Ba, cháu còn nhắc đến tiền các thím sẽ giận đấy.”
Thẩm Húc:……
“Được! Vậy cháu  nhắc nữa!”
“Thế mới đúng chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-200-chuan-bi-xay-nha.html.]
Ai nhận đào móng, ai nhận xây gạch, ai nhận trát tường, ai nhận lợp ngói… Tóm  mỗi nhà đều vội vàng ôm một đống việc  ,  đó mới cảm thấy mỹ mãn  về.
Thẩm Húc lau mồ hôi  trán, các bác các thím trong thôn quá nhiệt tính,   chút  chống đỡ .
Quay  căn phòng đất, Thẩm Song Yến và Thẩm Phồn vui vẻ nhảy tới nhảy lui vây quanh  .
“Cha, chúng  sắp xây nhà mới ạ?”
“ !”
Mặt Thẩm Phồn đầy vẻ vui mừng: “Vậy   là con sắp  phòng riêng của  ?”
“Ừ, đến lúc đó con  ngủ một  ,  sợ ?”
Thẩm Phồn vỗ vỗ bộ n.g.ự.c nhỏ: “Không sợ, con là đàn ông chân chính!”
Thẩm Húc duỗi tay khẽ véo mũi  bé: “Ừ, đàn ông chân chính nho nhỏ nhà chúng .”
Thẩm Phồn ưỡn n.g.ự.c càng cao hơn, khuôn mặt nhở ngước lên, vui mừng như điên.
Chỉ  Thẩm Song Yến là trong mắt còn mang theo hai phần lo lắng: “Tam Oa  thể ngủ một   ? Nếu ban đêm em   thoải mái thì    bây giờ?”
Cô bé vẫn nhớ rõ  đây Thẩm Húc  để Thẩm Phồn ngủ với cha , vì thuận tiện chăm sóc  bé.
Thẩm Phồn dẩu miệng: “Chị, em  ! Sức khỏe của em  ,  lâu    ốm.”
“A?” Thẩm Song Yến chớp chớp mắt: “Hình như đúng ! Em trai, em giỏi quá!”
Vừa  khen, cái đuôi của Thẩm Phồn  cong lên.
“Aa…!” Giây tiếp theo, đột nhiên  bé hét to, ôm chầm lấy Thẩm Húc.
Thẩm Húc choáng váng: “Sao thế?”
“Con sắp  phòng riêng của  ! Cho nên, hôm nay chúng   thể ăn xương sườn hầm khoai tây để chúc mừng một chút ?”
Vân Chi
Thẩm Húc:……
Thẩm Song Yến  ha hả: “Nhà mới còn  xây xong , đợi xây xong mới chúc mừng chứ, bây giờ chúc mừng cái gì?”
“Bây giờ chúc mừng ,  khi xây xong  thể chúc mừng thêm  nữa! Lần  ăn một bữa,    thể ăn hai bữa.”
Hai mắt  bé lóe sáng, giống như   thấy xương sườn thơm ngon đang bày  mặt.”
Thẩm Húc:……
Hắn cảm thấy hình tượng nam phụ trong nguyên tác  sụp đổ , con đường trở thành kẻ tham ăn càng  càng xa.
“Cha,  ?”
“Hôm nay   xương sườn.”
Thẩm Phồn lập tức mất mát, vui sướng  mặt tan hết, trở nên ủ rũ.
Thẩm Húc bất đắc dĩ,   : “Để mai cha nghĩ cách kiếm cho con.”
“Vâng, cha, chúng  là đàn ông,  lời  giữ lời đấy nhé!”
Thẩm Húc: “Biết .”
Thẩm Phồn nịnh nọt thêm một lúc, mới cảm thấy mỹ mãn lôi kéo Thẩm Song Yến  ngoài chơi.
Thẩm Húc:……