“Cháu  đổi sang việc gì?”
Chu Ái Quân  về phía Thẩm Vân Hà: “Trước đây Ái Hồng vẫn luôn theo thím Vân Hà thống kê và tính toán sổ sách. Bây giờ con bé  kiếm nhiều công điểm hơn, chủ động yêu cầu  ruộng  việc, như    vị trí của con bé vẫn còn trống  ? Một  thím Vân Hà cũng   hết  nhỉ? Cháu nghĩ   gì  cũng học hết cấp ba, việc khác   , nhưng về phương diện tính toán coi như lành nghề,  là để cháu giúp đỡ thím Vân Hà?”
Lưu Đại Hoa trợn mắt khinh bỉ: “Bảo  học mãi vẫn  , hóa     học , mà căn bản   học! Hóa  mục đích  ở chỗ , đúng là  chọn việc nhàn hạ thật đấy.”
“Thím hiểu lầm , thím cũng  đấy, từ nhỏ cháu  từng   việc nhà nông bao giờ, việc đồng áng cháu thật sự   nổi. Nếu để cháu tiếp tục học,   còn  lãng phí bao nhiêu thời gian của các thím,  hại bao nhiêu mạ. Cháu chỉ nghĩa, ngoại trừ  thể giúp thím Vân hà, cháu     thể   gì? Việc  đúng là việc thoải mái, nhưng   công điểm nhận  cũng ít ?”
Lưu Đại Hoa hừ một tiếng,  để ý nữa.
Thật  Chu Đại Hải  cảm thấy ý kiến  của Chu Ái Quân  tồi. , mặc dù ông  là đại đội trưởng, vẫn  bàn bạc với những  khác  , thôn Thượng Thủy   ông    là . Huống chi, nhà họ Chu liên tục gây chuyện khiến ông   ảnh hưởng  nhỉ, uy vọng của đại đội trưởng   còn cao như  .
Vân Chi
Ông   về phía Lưu Kim Thủy: “Ý ông thế nào?”
Lưu Kim Thủy  trả lời, mà đẩy vấn đề sang cho Thẩm Vân Hà: “Người  việc giúp bà, việc  vẫn luôn do bà phụ trách, bà quyết định !”
Thẩm Vân Hà gật đầu: “Nếu để  quyết định,  đây  thẳng,   đồng ý. Ai cũng  công việc  thoải mái, tuy rằng công điểm ít hơn so với  đồng  việc, nhưng chênh lệch   quá lớn,   nhận phần việc  nhiều lắm.”
“Trước đây Chu Ái Hồng  việc , là do đại đội trưởng ông sắp xếp . Còn cả Trương Lệ Phân, Lưu Diễm Hoa và Hướng Quế Liên nữa, tuy rằng đều  đồng  việc, nhưng cùng là  đồng, công việc   giống . Trước đây vì  quan hệ với ông,  ai trong bọn họ   nhận công việc nhẹ nhàng ?”
“Ông là đại đội trưởng, vì thôn chúng  cũng từng lập   ít công lao, cho ông chút quyền lợi là chuyện đương nhiên, nhưng  thể chuyện  gì đều cho nhà họ Chu ông chiếm hết . Lần  nên đến phiên nhà khác .”
Lời    ,  ít   mặt ở đây tỏ vẻ tán thành: “Vân Hà/ thím Vân Hà   lý.”
Chu Ái Quân  nhíu mày: “Thím Vân hà,   cháu  cướp công việc , mà là việc đồng áng cháu thật sự   ,    bây giờ?”
Lưu Đại Hoa ha hả hai tiếng: “Chuyện  thì dễ thôi! Không  trong thôn chúng  ngoài việc    còn việc gì khác. Năm nay   mới bắt về thêm bốn con heo ? Trước  chuồng heo là do Lưu Diễm Hoa phụ trách, bây giờ cô  bụng lớn, cùng lắm hơn tháng nữa sẽ lâm bồn. Hôm qua  còn  thấy cô  , gần đây cảm thấy bụng càng ngày càng tụt xuống , sợ là sẽ sinh sớm, bảo đại đội đổi  qua đó tiếp nhận.”
“Nếu     việc đồng áng, thì  phụ trách chuồng heo . Việc ở chuồng heo dễ hơn ngoài ruộng nhỉ? Mỗi ngày chỉ  quét dọn phân heo, cắt cỏ heo, nấu cơm heo, cho heo ăn ba bốn bữa thôi. Việc  chỉ cần chăm chỉ là . Cám heo   cho  ăn,  cần quá chú ý, chỉ cần chín là . Chút việc , chắc   khả năng   nhỉ?”
Chu Ái Quân:……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-203-nam-mo-an-ram-di-thoi.html.]
Giờ phút , trong lòng   đang gào thét chửi tục!
Mẹ kiếp! Vậy mà bảo    phụ trách chuồng heo, quét quân heo, cho heo ăn...
Anh  hít sâu một , nhất định là Lưu Đại Hoa đang nhắm  ! Nhất định là thế!
Lưu Đại Hoa  hề quan tâm trong lòng Chu Ái Quân nghĩ thế nào: “Cha Kiến Thiết, đại đội trưởng, hai  xem sắp xếp như   ?”
Tất nhiên là Lưu Kim Thủy  ý kiến.
Chu Đại Hải  về phía Chu Ái Quân, lúc  sắc mặt Chu Ái Quân  khó coi như  táo bón .
“Cháu... Nuôi heo cũng là công việc cần kỹ năng. Tuy rằng thím Đại Hoa   dễ dàng, nhưng lỡ heo  ốm thì   ?”
Lưu Đại Hoa liếc mắt    một cái: “Bị ốm thì tìm thú y,  cần  nghĩ cách. Đổi  thành  khác, cũng  ai  khám bệnh cho heo.”
Chu Ái Quân nghẹn lời, đành  : “Cháu   ý đó, chỉ là cháu... Khả năng cháu     heo    ốm  ,  chỗ nào  bình thường  . Nếu  cẩn thận  gì sơ sót, khiến mấy con heo  gì đó, thì tổn thất của đại đội sẽ  lớn.”
Thế   , thế  cũng  , chỉ  chằm chằm  công việc nhẹ nhàng sạch sẽ nhất.
Lúc , tất cả    mặt ở đây đều ngửi   mùi vị khác thường, trong lòng đều  thoải mái.
Coi   đều là kẻ ngốc, chỉ Chu Ái Quân mới thông minh chắc.
Mẹ kiếp! Nhà họ Chu gây chuyện nhiều nhất,  từng mang tới lợi ích gì cho thôn, còn tạo  vô  chuyện gièm pha, khiến  cả thôn Thượng Thủy  ngoài đều mất mặt theo, Lưu Kim Thủy   ý kiến với bọn họ từ lâu , bây giờ  thấy Chu Ái Quân  , càng mất kiên nhẫn.
“Được ,  thích  thì ,  thì thôi. Nếu   nuôi heo thì  đồng  việc. Mọi  cũng đừng dạy nữa, việc nên dạy đều dạy , để bọn họ tự  thôi. Dù  cũng là mỗi  phụ trách một khu vực, đợi  khi xong việc , để hai  qua khu vực bọn họ phụ trách xem thử,  đủ tiêu chuẩn thì bắt bọn họ    nữa,  tính công điểm! Còn về  mạ  lãng phí, nhớ ghi chép ,   bồi thường đúng giá.”
Lưu Kim Thủy ném tàn thuốc trong tay xuống đất, hung hăng dẫm hai cái.
Thích kén chọn đúng ? Cho rằng   đều là cha   , đều  chiều   chắc. Cho rằng bọn họ   cách nào trị    ? Giở trò khôn vặt, cố ý   việc,  phá hoại còn  công việc thoải mái. Nằm mơ ăn rắm  thôi!